Chuyện Người Nước
Ngoài gốc Việt!!!
Khi ngồi duyệt lại
những giòng chữ Tôi đã viết về đời
sống não trạng của những “người nưóc
ngoài gốc Việt”. Tình cờ đọc được bản
tin “chế độ Cộng Sản Việt
Thế là cả phe Mỹ
Việt đều “đề huề”!!! Nhất là ông bà Mỹ gốc
Việt, thở phào nhẹ nhõm, không thì khó ăn khó
nói! Lỡ ôm đít Mỹ khen đồ hồi, bênh vực đủ
thứ, mà Mỹ lại nhận tội công khai thì ăn
làm sao nói làm sao bây giờ!!! Mỹ Lai, Thanh Phong đã
rõ ! Giờ lại thêm cái vụ này...giời ạ..
còn bao nhiêu vụ nữa đang nằm trong ngăn thư khố
cũ???? Ôi chân lý nhỏ giọt của lương tâm những
con đà điểu!!!
Thôi, đấy là chuyện
của đám đế quốc Mỹ, bọn CSVN bán nước độc
tài, và lũ Việt Kiều
vong bản lai căng! Chuyện đau lòng ở đây là đồng
bào tôi, những nạn nhân của tội ác đồi bại.
Những tội ác chà đạp nhân bản còn nóng hổi
ở thế kỷ “nhân loại tiến bộ” này...với
những chứng cớ không thể cãi, Quãng Ngãi, Mỹ Lai, Thanh
Phong, Mậu Thân v.v Như vậy
Công Lý cho họ ở đâu??? Họ là con
ngưòi có giá trị , nhân phẩm bình đẳng như tất
cả những nạn nhận ngưòi Do Thái, người da
trắng bị chà đạp bỏi phát xít Nhật và Đức
Quốc Xã hay không?
Trong thời còn chiến
tranh, bên này, Mỹ và nhà cầm quyền Ngụy miền
Ôi!!! Nhưng sao bây giờ,
sau chiến tranh, tất cả
chúng nó, những tên đế quốc thực dân Mỹ, những
thằng độc tài CSVN bán nước,
lại lấy cái cớ
“vì bang giao hoà hiếu” nên.....thôi đừng truy cứu và không nhắc đến
nữa!!!! Đưọc! Chúng mày là hàng chính phủ quốc gia
không muốn nhắc cũng được! Nhưng những nạn
nhân Việt Nam và thân nhân còn sống sót của họ, là những Con Ngưòi với đầy
đủ những nhân quyền, nhân phẩm mà thưọng đế
và xã hội nhân bản văn minh đã trao cho họ một
cách bình đẳng. Họ phải được xin lỗi và bồi
thường bỏi những kẻ gây ra tôi ác, những tên da
trắng hôm nay vẫn vỗ ngực to mồm rêu rao về
công lý và nhân quyền. Hay ít nhất nhũng tên CSVN hèn mạt
không muốn xích mích ngoại giao vì đồng “đô la”, thì
cũng phải có trách nhiệm bênh vực, đền bù tưong xứng
cho đồng bào, công dân của mình chứ!
Cái khốn nạn nhất,
vẫn là những ngưòi cựu Ngụy miền Nam, hiện
đang to mồm chống cộng vì Tự Do Dân Chủ
và Nhân Quyền! Họ tối dạ và tồi bại đến
độ cho rằng hễ chống Cộng là phải bênh Mỹ,
phải bảo vệ Mỹ đến cùng, bất chấp xấu
hay tốt! Kể cả Mỹ đã tàn sát đồng bào của
họ như những trò thể thao sắn bắn tiêu khiển.
Họ vẫn tin rằng họ phải có “trách nhiệm và
bổn phận” bênh vực Mỹ, chứ họ không có
trách nhiệm hay tình đồng bào, hoặc ít ra trên
tình thần, nguyên tắc Nhân Quyền, bảo vệ
Con Người, mà họ đang rêu rao, là bênh vực cho nạn
nhân, là những ngưòi Việt Nam thưòng dân vô tội.
Họ lấy đủ
lý cớ nào là trong tình trạng chiến tranh, và rằng
Việt Cộng thế này, thế nọ v.v để gỡ tội
cho Mỹ. Mà không hề chia xẻ với những nạn
nhân cùng giòng máu với mình, hay ít ra là trên quan điểm
Con Ngưòi.
Như vậy rõ ràng là
họ đã không chỉ “chống Cộng”, mà họ đang
chống luôn đồng bào Việt Nam của họ! Họ
không thật tâm vì Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền cho đồng
bào Việt Nam.. Mà bằng chứng đã cho thấy, họ
chống CSVN vì mặc cảm thua trận của chính
họ, vì muốn làm vừa lòng Mỹ, và vì
quyền lọi của các nước đang cho họ ăn nhờ ở
đậu! Thế thôi!!! Những
nạn nhân của Mỹ Lai, Thanh Phong, Quãng Ngãi, Sơn
Tịnh v.v có phải là đảng viên CSVN -Việt Cộng hay
không? Hay họ chỉ là những
ngưòi dân bình thưòng vô tội??? Hay là chỉ
vì họ đã bị “Mỹ, đồng mình dân
chủ” giết, chứ không phải Trung Cộng giết, hay Nga giết,
hay Việt Cộng giết, nên không hội đủ tiêu chuẩn
“quốc tế nhân quyền, nhân phẩm” để đưọc
xin lỗi và bồi thường???
Tổ cha nhà chúng nó!!! Một lũ
đạo đức giả dân chủ văn minh! Một lũ hèn mạt
nô lệ vong bản bám đít ngoại bang!!! Sinh mạng của những đứa
mũi lõ da trắng của chúng nó, sinh mạng “đồng
minh dân chủ” của “quí vị” thì sao nó quí trọng
thế!!! Trong thế chiến- từ 1945 đến bây giờ
vẫn cứ còn truy cứu đòi Nhật bồi
thường, Do Thái được trợ giúp lập ra một trung
tâm lưu trữ tội ác và truy nã tội phạm, và vẫn
cứ tiếp tục được nhắc nhở tưởng niệm,
đòi Đức Quốc bồi thường xứng đáng!
Nhưng còn sinh mạng
cả ngàn đồng bào Viêt Nam của Tôi bị tàn sát man rợ
như những trò giải trí của lính Mỹ- thân nhân trục
tiếp của hàng ngàn nạn nhân này còn sống lây lất
vật vờ, thì chỉ là thứ cỏ rác, vô tri giác
hay sao???!!! Hay chỉ vì họ đã lỡ sinh ra làm
thân phận ngưòi Việt Nam! Đã lỡ làm đồng
bào của một lũ tồi bại không tim, không óc! Một
bọn lai căng, vong bản bội tình! Một lũ nô
lệ , mặc cảm tự ti, ôm đít tôn thờ ngoại
bang, đã khinh bỉ coi thường xương máu đồng bào
mình- từ những thằng ở trong chế độ
CSVN, ra đến nhũng đứa to mồm vì “tự do dân
chủ nhân quyền” ở
ngoài hải ngoại!!!???
Xin đưọc thắp một
nén huơng, nơi đây đất tạm dung, đơn bạc dâng lên đồng
bào tôi, những ngưòi chết oan khiên nơi Quảng
Ngãi, đưòng mương Mỹ Lai, làng Thanh Phong, nơi những
mồ chôn tập thể ở Huế, bên những con đường
Khâm Thiên Hà Nội. .........
Sẽ có một ngày! Phải
có một ngày - công lý phải được soi tỏ trên những
nấm mồ của đồng bào Việt Nam vô tội, để
cho đồng bào tôi, nhân dân tôi và thân nhân họ sẽ được
đền bù dù rất nhỏ!
Và dù ngày ấy khi đến,
sẽ là quá trễ!
29-tháng 9- Quí
Mùi-24-10-2003
NKPTC
--------------
Vấn đề một
Chính Phủ Việt Nam Lưu Vong.
Tôi vẫn không hiều tại sao cho đến
bây giờ nhiều ngưòi vẫn chưa nhìn ra được
vấn nạn của Việt Nam. Họ vẫn chưa
nhìn được căn bệnh thật, nguyên nhân chính đưa đến
sự ung thối của Việt Nam -nhưng lại ồ ạt
kê đơn thuốc cứu chữa. Ðiển hình là việc
đề nghị thành lập một chính phủ lưu vong! Chính
Phủ lưu vong là gì- Tại sao cần có nó? Và trong trường
hợp Việt nam hôm nay, bây giờ, có thật sự cần
hay không? Tôi chỉ xin góp vài lời thô thiển của
mình với tư cách là một ngưòi Việt Nam không
thêm bớt những ràng buộc lập trường chính trị
quốc-cộng.
CHÍNH PHỦ LƯU VONG?
Khi nói đền một chính phủ lưu vong- là
ta nói đến một thực thể Chính Trị đã từng hiện hữu cầm
quyền- với tính chính đáng tối thiểu của nó-
là được nhân dân tín nhiệm hợp
pháp- Chế độ này bị truất phế trái phép- bị
cướp chính quyền- và tiếp nối tính chính đáng ấy
với hình thức một chính phủ lưu vong bên ngoài để
hội tụ lòng dân-tranh thủ dư luận quốc tế
v.v - thí dụ như chính phủ lưu vong Tây Tạng do đức
Ða Lai Lạt Ma lãnh đạo..
1- Như vậy , vấn đề của Việt
Nam hôm nay, ai có đủ tư cách lập chính phủ lưu vong? Và DỰA
VÀO căn bản pháp lý cũng
như tính chính đáng nào? Khi toàn cõi đất nưuớc Việt
Nam chưa hề có một Chính Phủ từ khi thực dân Pháp
ra đi? (Nên nhớ rằng cái gọi là "Chính phủ Liên Hiệp"
do Hồ Chí Minh làm chủ tịch
ngày 2-9-1945 cũng chỉ là tạm thời của
tình hình miền Bắc trong Liên Hiệp Pháp- Miền
Nam vẫn là thuộc địa)
2- Những nhân sự cầm chính của Chế
độ VNCH không có đủ tư cách, và tín nhiệm để đại
diện Nhân Dân Việt Nam- Bản thân của Chế Ðộ
họ đã là Ngụy- là tay sai- thì làm sao họ đủ
tư cách lập "CHÍNH PHỦ LƯU VONG"? Những nhân sự
này hay sự nối dài của những nhân sự thuộc
chế độ này, không đủ tư cách và vị thế lên án chế
độ độc tài toàn trị CSVN là phi dân chủ- độc tài-
tay sai v.v Vì khi họ cầm chính họ cũng không
khác CSVN là mấy...Nghĩa là họ cũng không có Dân Mệnh..
Bây giờ họ đại diện cho ai?
Hay là các Công Dân Mỹ, Úc, Pháp v.v gốc Việt
lập "chính phủ lưu vong" đại diện cho ba triệu
Việt Kiều Hải Ngoại? Còn 80 triệu người
Việt trong nước Việt Nam là gì ? Như vậy có được
gọi là "chính phủ Việt Nam " không? Danh không
chính-Ngôn không thuận!
3-Giả sử như một nhóm người nào đó
thành lập và "CÓ" tính
chính đáng của những người còn chấp nhận
chế độ VNCH, thì họ cũng không thể tiêu biểu
đại diện cho toàn dân Việt Nam để được gọi
là Chính phủ Lưu Vong. Khi họ thành lập cái gọi là
Chính Phủ Lưu Vong đó, vô hình chung họ đã loại
bỏ những người miền Bắc, những con người
yêu Dân Chủ Tự Do nhưng không phụ thuộc và chấp
nhận chế độ NGỤY QUYỀN miền Nam..
4- Hồ Chí Minh và Ðảng CSVN, càng không có
tư cách và tư thế chân tín để lên án bất cứ ai là NGỤY
QUYỀN , TAY SAI, BÁN NƯỚC.. Chính Hồ Chí Minh và Ðảng
CSVN đã tư thông làm tay sai
cho Tầu, và bán nước cho Tầu
ngay những ngày đầu tiên của Chế Ðộ.- Hai nền
cộng hoà trong Nam là NGỤY,
nhưng họ KHÔNG, hoặc CHƯA bán nước, nếu không muốn
nói là họ đã có cố gắng bảo vệ đất
nước lãnh thổ ít nhất là năm 1974.
Thực Trạng Vấn Ðề
Việt Nam.
Thứ nhất cần nhìn lại
vấn đề Việt Nam - đánh giá sự việc - thực
trạng Việt Nam bằng con mắt của người Việt
Nam không ảnh hưởng phe phái Chính Trị-
Ðó là từ sau khi thực dân Pháp
bị đánh đuổi khỏi Việt Nam- cả hai miền Nam
Bắc đều không có CHÍNH PHỦ- nghĩa là một Chính Phủ
đúng nghĩa từ dân, do dân tín nhiệm bầu ra và vì
dân mà hành sự- Cả hai miền Nam Bắc- Viêt Nam Dân Chủ
Cộng Hoà- Việt Nam Cộng Hoà- và ngay hôm nay Cộng Hoà
Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam- đều không phài
là CHÍNH QUYỀN-CHÍNH PHỦ- Nói tóm gọn lại là NGỤY-
là không có DÂN MỆNH.
Biến cố 30-4-1975, nhìn cho
chính xác bằng con mắt của một người Việt
Nam không thêm bớt- Nó chỉ là cuộc thoán quyền, cướp
quyền của một thằng
ĂN CƯỚP là CSVN, vào đoạt quyền của thằng
ĂN CẮP là chế độ VNCH NguyểnV Thiệu. Cả hai
tập đoàn này khác nhau về cơ cấu tổ chức nhưng đều
ăn cắp, ăn cướp nền độc lập dân chủ của
Nhân Dân Việt Nam đã dành lại từ tay thực dân
Pháp, cả hai chế độ đều chà đạp nhân phẩm
và quyền làm người của họ khi cầm chính- cho đến
ngày hôm nay CSVN vẫn tiếp tục tư cách tay sai, bán nước,
và ăn cướp của nó.
Vấn đề của Viêt Nam hôm nay
là sự tiếp tục công cuộc đấu tranh giữa Nhân
Dân Việt Nam bị trị chống lại bất kỳ
thế lực cầm quyền bất chính nào- Và hôm nay thế
lực bất chính ấy chính là Ðảng CSVN và chế độ
đảng trị của nó đang hiện hữu. Ngày hôm nay là cuộc
đấu tranh của Nhân dân Việt Nam đứng lên đòi lại
quyền làm chủ cuộc đời họ, làm chủ Ðất
nước họ, tương lai họ, và cái quyền Dân Chủ mà
Nhân Dân Việt Nam chưa từng có- đó là quyền chọn lựa
một CHÍNH QUYỀN cho họ với DÂN MỆNH của họ
trao cho.
Như vậy nói ngắn
gọn lại là hiện nay chỉ có hai thề lực- thế
lực Dân Tộc- Nhân Dân Việt Nam- chống độc- tài- đảng-
trị- tay -sai- bán- nước CSVN. Nhân Dân Việt Nam không tiến
hành đấu tranh dựa vào bất kỳ quá khứ của
chế độ chính trị nào hết- Nhân Dân Việt Nam dựa
vào nền tảng con người Việt Nam, quyền lợi
Việt Nam, tư cách con người Việt Nam nối tiếp của
tiền nhân mà tranh đấu cho chính bản thân, đất nước
và dân tộc của họ- Ðó là tính chính đáng duy nhất của
cuộc đấu tranh Dân Chủ
Ða Nguyên-Tự Do Pháp Trị hôm nay. Nói rõ hơn công
cuộc tranh đấu hôm nay là cuộc tranh đấu nối tiếp,
và keó dài của công cuộc chống
thực dân Pháp-chống Ngụy quyền Ðộc Tài Quân
Phiệt, chống Ngụy quyền,
Phỉ quyền CSVN- để thật
sự có độc lập, dân chủ, đa nguyên nhân quyền
trong pháp trị.
Vì thế nó không cần có cái gọi là
Chính Phủ Lưu Vong, nếu không muốn nói chính cái gọi là
"chính phủ lưu vong" sẽ tạo thêm vấn đề
phân hóa , tản lực đấu tranh của Nhân Dân Việt
Nam.
Những tụ điểm đấu tranh của
Nhân Dân Việt Nam đã hình thành và đang lớn mạnh
với những Hoà Thượng Huyền Quang, Thượng Toạ
Quảng Ðộ, Linh Mục Nguyễn Văn Lý, cụ
Lê Quang Liêm, Nguyễn Ðan Quế, Trần Ðộ, Phạm
Quế Dương, Nguyễn Thanh Giang, Hoàng Tiến, Bùi Minh Quốc,
Nguyễn Hộ, Hà Sĩ Phu, Dương Thu Hương, hai vợ chồng
Trần Khuê, Nguyễn thị Thanh Xuân v.v và nhiều các cựu
đảng viên, nhân dân Tây Nguyên, Nguyệt Biều, Hoà Hảo,
phật tử... với sự hy sinh cao quí của cụ bà
Thu, ông Hồ Tấn Anh v.v Tất cả đã là một
khối, mà trong tự bản chất đã có sự hoà hợp
hoà giải giữa những khúc mắc chính trị đôi
bên..và đang tiến lên đại diện cho Nhân Dân Việt Nam
thay thế phỉ quyền CSVN..
-Nhìn một cách rộng rãi hơn, nếu
cho phép, những nhân tố này đang là một "Chính Quyền Cách Mạng",
một "Quốc Hội Cách Mạng"- Vì nó đại
biểu cho ước vọng của nhiều thành phần Nhân
Dân Việt Nam trong môi trường
và hiện trạng đấu tranh. Và họ đang được
nhân dân Việt Nam trong ngoài ủng hộ, tin tuởng- Dư luận
quốc tế đồng tình bên vực. Ðó là lý
do làm cho phỉ quyền băng đảng CSVN lo sợ , vì
thế chúng cố gắng khủng
bố, trấn áp, cách ly, bôi nhọ, để gây chia rẽ
không cho họ kết hợp! Dẫu họ đang có những
khác biệt về cách nhìn, phương thức, nhưng những nhân tố này có chung
một mục đích: dành lại
Dân Chủ Da Nguyên, Tu Do, Pháp Trị cho nhân dân, đất
nước. Vậy còn lập cái gì nữa???!!!Nếu
không là cơ hội chủ nghĩa!
Cho nên , theo thiển ý của Tôi, chúng
ta nên đẩy mạnh sự đoàn kết và yểm trợ những
điểm hội tụ này, những
ngọn đưốc này, để
họ cháy mạnh hơn và sáng hơn nữa tỏa khắp các miền
đất nưóc..Và trong tương lai gần những nhân tố này sẽ
chính thức hội tụ như một đoàn đại biểu cho
nhân dân Việt Nam, với bất kỳ danh xưng nào đó..Ðược
như vậy, nghĩa là vấn nạn ViêtNam đã được tự
nhiên giải quyết hơn một nửa- Như vậy , vấn
nạn, và tai ương nguy hiểm duy nhất còn lại của
Dân Tộc, Ðất Nước Việt Nam, là Ðảng CSVN
và chế độ phi nhân của nó...sẽ được tổng lực
giải quyết ngắn hơn và gọn hơn nữa..
Những ai còn níu kéo bám víu vào "hào
quang cũ" của phe nhóm mình, để làm nền tảng
cho công cuộc đấu tranh Dân Chủ chung của toàn dân Việt
Nam, sẽ phí phạm thời gian công sức của Nhân Dân,
của đất nước. Dẫu thiện chí có đến múc nào,
tự nó sẽ chỉ là những lực cản trở ,
và sẽ đi về phía hố thẳm
tội đồ của Dân Tộc Việt Nam, như Hồ Chí Minh, Ngô Ðình Diệm,
Nguyễn Văn Thiệu, và đảng CSVN hôm nay đang ngập lún
sâu không đưòng cứu gỡ... Càng cựa quậy, càng
bám víu, càng lún sâu vào con đưòng tay sai bán nưóc như chúng ta đang
thấy trước mắt.
Tuy nhiên trong tinh thần tự do chính trị-
Quí vị nào muốn lập cái gì thì cứ lập-Tự
bản chất cái tên, sự ủng hộ của Nhân Dân
trong nước, sẽ là thước đo tính chính đáng của bất
kỳ tổ chức hay tên gọi nào...Với
Tôi, một người Việt Nam ưu tư và hành xử cho quyền
lợi chung của Nhân dân, Ðất Nước Việt Nam,
trong ý thức tạo lập môi trưòng Dân Chủ,
Tự Do Ða Nguyên, Pháp Trị
với giá trị Nhân Chủ Duy Việt đã là đủ-
Hay nói đúng hơn là yếu tố tiên khởi không thể thiếu
trong hoàn cảnh đấu tranh vì Việt Nam-Cho Việt
Nam hôm nay- Tất cả những
liên hệ bám víu còn lại-
chỉ là phụ thuộc-linh động theo nhu cầu hơn là một
yếu tố quyết định, ắt có và đủ.
Nguyên Khả Phạm Thanh Chương
26-tháng Chạp-Tân Tỵ (7-2-2002)
--
From: phothong01
To: NuocVietmenyeu ; nhandanvn@vietnam.com
Sent: 08 tháng hai 2002 1:14 SA
Subject: Re: Chinh phu luu vong!!!
To^i ta'n ddo^`ng y' kie^'n na^`y.
Ho+n nu+~a, chi'nh phu? lu+u vong, ta.i sao kho^ng co' ma(.t
tu+` nga`y ma^'t nu+o+'c, ba^y gio+` mo+'i co', nha^n da^n dda'nh gia' dda^y
la` chu? nghi~a co+ ho^.i.
Co' the^? dda^y la` mo^.t y' nghi~ xa^y du+.ng, thoa.t
tie^n nghe e^m tai, nhu+ng no' la.i la` ma^`m mo^`ng pha^n ta'n lu+.c tie^'p
tu.c la`m suy ye^'u the^' ddoa`n ke^'t ddang na^?y ma^`m o+? ha?i ngoa.i, dde^?
cuo^.c dda^'u tranh cu?a chu'ng ta ke'o da`i the^m ra ma` tho^i.
Hay ho+n nu+~a la` chu'ng ta ne^n ti`m ca'ch ke^'t ho+.p
va` gia?i the^? bo+'t dde^? co' tu. ddie^?m ye^?m tro+. cuo^.c dda^'u tranh
cu?a toa`n da^n, cu.c die^.n ho^m nay kho^ng pha?i la` dda^'u tranh Y' Thu+'c
He^. nu+~a ma` dda^'u tranh vi` lo`ng ye^u nu+o+'c.
Nhu+ va^.y to^?ng lu+.c se~ co' va` mo.i ngu+o+`i da^n
Vie^.t dde^`u ddu+o+.c tham gia.
Nguye^~n Hoa`i Nam
pho^? tho^ng australian newspaper
e-mail: phothong@bigpond.net.au
Tri'ch dda(ng tu+. do
Ðất Nước Một Màu Sương.
Vỗ bàn rót chén
mở lời,
Ðiều căn bản không
thể thiếu khi cầm bút viết, dẫu viết bất
cứ điều gì, là sòng phẳng với chính bản
thân mình trước. Vì thế cần phải thưa
ngay ở những giòng đầu này là người viết
không thuộc loại chuyên gia nào cả. Ngay cái bình thường
mặc nhiên thường có của những người cầm bút
là đọc, đọc nhiều, đọc kỹ, Tôi cũng không
có. Tôi chỉ đọc, đọc kỹ khi buộc phải đọc.
Thế thôi. Có lẽ cũng chính vì cái "tệ hại"
này mà Tôi tương đối có được cái độc lập về sự
nghĩ tản mạn và lý sự linh tinh. Cũng chính
vì thế mà khi phải luận bàn những vấn đề
"lớn" như Chính Trị, Kinh Tế, Tôn Giáo, Triết
Học v.v Tôi luôn luôn viết những gì mình nghĩ
trong đầu, những tom góp tích lũy từ những kinh
nghiệm đây đó trong đời sống chung đụng thân quen
thưòng ngày với thực tế đời sống của
nhân dân, nhất là những người bình dân, và dựa
vào đó mà lý sự.
Những lý sự như
thế nó có tính đúc kết rất "trật duột"
nhìn theo khía cạnh khoa bảng và thông thái.. Nhưng theo các
nhận định, phản ứng của những người
"sờ đầu gối đấu khẩu" với Tôi,
thì "cái chuyện nghệ-thuật, nhân-sinh, văn
hóa, tư tưởng gì gì đó nó cũng chỉ thế
thôi à!" Mà quả thật, những cái thứ ấy cũng
chỉ đến thế thôi! Cách nói, chữ nghĩa dùng có khác
nhau chứ con ngưòi sống trong cùng quả địa cầu,
cùng là xã hội con người, từ con người và cho
con người thì khác thế nào được. Có phải kẻ
trên tiên, người hạ giới đâu. Từ hồi nào tới
giờ Tôi vẫn cứ nhìn mọi vấn đề như
là chuyện của mọi người, của những người
nông dân mù chữ, lấy đít trâu làm thước, của cô gái
giang hồ với mớ từ ngữ chửi thề, tiếng
tục là kho vốn liếng "văn học, văn hoá", chứ
không phải của riêng các đại trí thức "ngông
nghênh" v.v
Tôi không bao giờ thấy
có được những bằng chứng cụ thể, khoa học
là những vấn đề của con người này, nó thuộc
về của một lớp người hay giới ngưòi
nào cả. Bạn bè nói đùa thường bảo Tôi rằng : "Ông muốn kéo hết các phẩm tiên
rơi xuống cho các tay hèn đấy phỏng?" Tôi cũng đùa
lại rằng : Không ! Tôi trả lại cho các "tay
hèn" những phàm tục đã bị những "thằng
lên tiên" lấy đi mà thôi!"
Tính tôi vẫn ưa thích người
bình dân, ăn cơm bụi, uống trà lề đường, hút thuốc
rẻ hạng, uống quốc lủi, uống đế, và đấu
hót bài bây, ngồi tùm hụp với mọi người . Tôi viết
những lý sự cù nhầy, cù nhưa này trong cái phong cách
và chủ đích như thế.
****
Quê Hương vì
đâu bao tang tóc?
Ðất nước
sao mãi một màu sương.?
Khi viết Hành Trình Tư
Duy và Hố Thẳm, Tôi đã cố gắng trình bày
từ những kinh nghiệm bản thân và những điều
trông thấy về bóng tối của tư duy. Tôi đã viết
bằng một thể loại pha tạp, bằng những
lời lẽ của một anh lính chiến trong ngày nghỉ
phép cuối, ngồi uống rượu với bạn bè trước
khi trở lại đơn vị tác chiến. Nhìn lại những
cớ sự đã qua, có những điều mình khiên cưỡng
kéo nó dãn ra cho đơn giản lại không đạt được độ
sâu bền, khúc chiết. Lần này Bóng Tối của Tư Duy
sẽ được dàn trải bằng ngôn ngữ phong cách của
một anh tình nhân, tay vừa vân vê mấy lọn tóc
người yêu (hay vân vê bất cứ cái gì mà một anh
đa tình có thể nghĩ đến!!!) mà thủ thỉ. ..
Có lẽ cái cách thủ thỉ
hay nhất là mở đầu bằng một dụ ngôn ngắn
mà Tôi vẫn thường kể cho các em, các cháu, học
trò nghe, mỗi lần trước khi thảo luận về
điều gì đó.
Người Mù Ði
Trong Ðêm..
Có một đám tù vượt ngục kia bị lạc
vào một động tăm tối, khi cùng nhau nỗ lực vượt
thoát họ giãy dụa đụng nhau, chạm trán, chí
choé, không tài nào tìm được lối ra. Cuối cùng mọi
người đều phải nương vào một số anh Mù. Vì
mù nên họ rờ rẫm sờ soạng rất khéo, thế
là nhờ sự lãnh đạo của đám Mù, đoàn tù thoát ra
được đến ngoài . Khi ra đến con đường hầm có ánh
sáng le lói, mọi người nghỉ mệt và có ý bầu
lại lãnh đạo vì đã ra đến nơi có ánh
sáng. Thế là một cuộc cãi vã xảy ra. Một
số nhất định tiếp tục tín nhiệm lãnh
đạo Mù, họ lý sự rằng :
-Dẫu
sao những anh Mù vẫn có công đầu, không thể bỏ,
ta đã ra ánh sáng vậy tiếp tục để họ dẫn
đưòng và ta sẽ giúp họ trong ánh sáng..
Những
người kia phản đối rằng:
-Những
anh Mù đã hoàn tất công tác trong điều kiện môi trường
của họ. Giờ đây họ phải dựa vào những
người sáng để đi hết phần đường còn lại.
Họ không thể lãnh đạo được. Cái kinh nghiệm
Mù và kỹ năng Mù không ứng dụng được ở nơi rộng
rãi bao la sáng sủa.
Và
cứ thế hai bên giằng co, rồi ấu đả. Riêng
có cặp bạn trai gái trẻ kia, lẳng lặng đi nhặt
những hòn sỏi trắng to và một cành cây rồi
tuyên bố rời đoàn. Cả đám tù kinh ngạc nhìn họ,
và hỏi tại sao lại tách riêng ra mà đi không sợ khó
khăn trở ngại sao? Tại sao lại lượm sỏi,
cây khô làm chi.? Cặp trai gái trẻ trả lời rằng:
-Bất
đắc dĩ, vì vội vàng không kịp nghĩ mới
dựa vào kẻ mù mà đi. Người Mù thì Tối cũng
như Sáng chỉ biết làm theo ký ức thói quen, rờ
mò, hên xui. Họ là những người Mù mắt. Nay
đã ra đến chỗ sáng , chúng tôi còn thấy thêm là
trong đoàn có thêm nhiều kẻ mù, họ mù trí não, nên
sáng rồi mà vẫn tin vào kẻ Mù...rất mù quáng..
Vì thế Chúng Tôi phải tự cứu mình thôi
không thể phí giờ bàn bạc được. Chúng tôi nhặt sỏi
trắng và cành cây khô, để phòng có lạc vào động
tối nữa thì đánh lửa lên và dùng gậy mà
dò đường. Chứ không lệ thuộc kẻ Mù nữa
. Lửa nhỏ dẫu có leo lét, nhưng vẫn sáng hơn là người
Mù...
-Thế
là cặp trai gái trẻ lên đường bỏ lại đám tù nhân
vẫn còn tranh luận trong sương mờ.
Câu chuyện này tôi nghĩ
ra trong lúc đã uống một vài chung quốc lủi.
Ðương lúc ngà ngà mấy đứa cháu hỏi tới.. chúng hỏi
dồn dập làm như Tôi là cái ông thánh đời có đủ mọi
giải đáp cho những khúc mắc của thiên hạ...của
hiện tình đất nước..Tôi bí, bí qúa mới nghĩ
liều như thế để "thưa" với tụi nhỏ
về lớp cha anh của chúng nó...Và một cách nào đó, đất
nưóc Chúng Tôi đang vẫn một màu sương như đám người vượt
ngục đó....
Nỗi Buồn Hôm Nay.
Ðồng bào Tôi trải mấy
lớp người, mấy thế hệ, chưa có một ngày sống
được trọn vẹn làm con người tự do xứng đáng
với công sức máu xương đã đổ ra. Chưa có dân tộc
nào đổ máu nhiều như dân tộc Tôi, mất mát đến cạn
nhân tính, nhân tình như dân tộc Tôi, để rồi nô lệ
vẫn hoàn nô lệ...Nô lệ cho người rồi quay ra nô lệ
chính quá khứ của mình, nô lệ nỗi lo sợ của
chính mình, về chính mình...Từng ngày, từng lớp,
từng thế hệ, cứ thế cúi gằm mặt mà sống...
giả dối với chính bản thân ngay trong giấc mơ...
Chúng tôi đã sợ tất
cả và quay lại sợ chính đất nưóc mình. Và, Chúng
tôi bỏ mồ mả gia tiên đi tứ xứ, bỏ đi bằng
đủ mọi cách có thể nghĩ đến được, đánh đổi
tất cả tài sản, tình thân, nhân cách mà đi khỏi
dất nước. Ðể dù phải làm con sen, thằng ở!
Chúng tôi sợ , ghê tởm chính bản thân mình, gốc
gác của mình: Và đã cố gắng vất bỏ
tất cả để làm một ai đó! Một thằng John, thằng
Frank, con Cathy, Pauline v.v nào cũng được.. miễn không
còn là Nguyễn, là Tuấn, là Chuơng, là Thị, là Huệ,
là Hồng....
Người ta chiến đấu
đổ máu, hy sinh mất mát để giữ lại căn tính của
chính mình. Chúng tôi đổ máu, mất mát để "được"
mất chính mình: Chúng Tôi biến thành đồng chí của
Nga, của Tàu; biến thành đồng minh của Anh, của Mỹ,
v.v
Nguời ta chiến đấu
hy sinh để bảo vệ, phát huy bản sắc, xiển
dương tổ tiên, tiền nhân. Chúng Tôi chiến đấu để
vất bỏ bản sắc, và phát huy, xiển dương thiên hạ:
Chúng Tôi là biểu tượng tinh túy của văn hóa vô sản, học
trò trung thành và xuất sắc của Lê Nin, của Karl
Marx... Tự hào thay!!!
Ðã mất đâu rồi
những ước mơ lúc nhắm mắt xuôi tay mong về gặp
lại tổ tiên ông bà cha mẹ! Thế hệ này nhắm
mắt ước mơ gặp "Bác Hồ, gặp Lê Nin, gặp
Karl Marx"... Ấm cúng thay! Hạnh phúc thay!!!
Tại Sao???
Ðấy, bạn thấy
không? Chúng tôi những đứa con, thằng cháu của một
giống nòi oai hùng, bất khuất. Có lẽ cũng
chính vì oai hùng bất khuất nhiều quá, chảy máu,
nhịn ăn, và bị đánh đập nhiều quá! nhiều quá đến
nỗi tối tăm cả mặt mũi không còn biết
trời trăng mây nước gì nữa. Chúng tôi trở thành "oai
khùng, và bất nhất"! Những cái Oai Khùng Bất
Nhất ấy thể hiện rất nhiều trong lối
nói, lối nghĩ, lối cãi của Chúng Tôi bạn ạ.
Cũng bình thường
thôi! Ít nhất là với Chúng Tôi. Bởi vì nếu không
bình thường thì Chúng Tôi đã thay đổi hay ít
ra cố gắng thay đổi. Nhưng nếu bạn nghĩ rằng
có một cái gì không ổn cũng được!!! Mà tại
sao nhỉ! Khởi đầu Chúng Tôi nghĩ rằng tại
cái Cộng Sản nó uốn nắn hay đúc khuôn như thế...Những
70 năm rồi cơ đấy.... Nhưng cái cô nhà văn bỏ Việt Nam
đi sống ở Ðức, Phạm Thị Hoài nào đó, lại
cho rằng không phải.... Nó là cái gì "kế thừa"
từ lâu lắm quốc hồn quốc túy của Trí Thức
Ta cơ. Một cách nào đó cô nhà văn này quy cho Trí Thức cái tội
"tổ tông" nghèo khó lạc hậu ngu muội, học
nửa chừng v.v Chứ Cộng Sản, nói chung, và già Hồ,
cái Ðảng CSVN hôm nay chẳng có tội vạ mẹ
gì cả!!!
Chúng Tôi không biết nhiều
về văn học, văn hoá v.v nhưng hình như cái tội "bỏ
đi, trốn đi" nước ngoài bằng mọi giá, kể cả
làm đĩ, làm con ở, thằng bồi, ngày xưa nào có! Ngay cả
cái "vinh dự" mỗi đêm đều mơ thấy lãnh
tụ Hồ, và xưng tụng một hai thằng Tây mặt mũi
lạ lẫm , tên nghe lạ giọng cũng không có! Các Mác,
Lê Nin, Sì Ta Lin gì gì đấy! Thế thì bảo
nó ăn nằm trong cái não trạng Trí Thức Việt Nam
cũng hỏng...và nó làm sao ấy!!! Không ổn... Cái hỏng,
và không ổn trước tiên là : "Vậy Hồ và Ðảng
CSVN với cái CNXH trong 70 năm nay là cái gì? Nó đóng vai
trò gì trong lịch sữ tiến hoá của Việt
Nam.? Những cái chủ trương thực thi của nó ở Việt
Nam từ năm 1945-1975 ở đất Bắc, và từ 1975 đến
bây gìờ trên toàn cõi Việt Nam nó là cái gì?
Chẳng nhẽ nó không có trách nhiệm, và cũng tại Trí
Thức Việt nam cả hay sao? Thế thì lịch sử
ai cầm nhỉ?
Thôi Chúng Tôi cũng chẳng
phí giờ với một cô nhà văn "chờ thánh đế
hồi tâm" ấy làm gì nữa. Chúng Tôi thử
liều mạng lý giải xem sao! Sai đúng cũng chẳng
chết thằng ủy viên chính trị nào cả! (Có chết
thì cũng càng vui chứ!!!)
Bạn có thể tưởng
tượng một đất nưóc mà người dân cứ muốn bỏ
đi. Người ở lại cứ cúi gằm sống! Tương lai
sẽ đi về đâu? Làm sao có thể nghĩ được lại
có một dân tộc "oai hùng, yêu mồ mả cha ông"
như vậy, bây giờ lại như thế nhỉ ? Những đứa
ở lại thì cúi gằm mặt mà sống. Còn
không ở lại thì cứ cắm đầu mà đi! Bất
biết! Ðến nỗi Chúng Tôi còn câng câng nói với
nhau rằng: "Ở nưóc Cộng Hoà Xã Hội Chủ
Nghĩa Việt Nam, nếu cây cột đèn mà có chân nó cũng
bỏ đi!" (Kể cả cái cô nhà văn Phạm Thị Hoài
nào đó! Thế mới lạ!) Nghe nó xấu hổ và dau
làm sao! Mồ mả Ðức Hùng Vương, Bà Trưng, Bà Triệu
chắc hẳn phải rung rinh, khinh động... nhưng nó rất
đúng với hầu hết mọi ngưòi Chúng Tôi...
Ðại loại người
ta, những ông chuyên gia thời sự, những bà học giả
xã hội v.v cho rằng sở dĩ nó như thế
vì lũ Chúng Tôi, trí thức hay trí ngủ, nông dân hay ,
công nhân v.v bây giờ chẳng ai thiết đến ai nữa!
Ai cũng chỉ chú trọng lo cho mình, chính bản thân
mình, tự cứu lấy mình v.v
Có thật vậy không? Nếu
mà thật vậy thì đại phúc quá! Bởi vì những
đất nưóc phát triển, có đời sống dư giả lại
là những đất nước người dân họ rất ích kỷ.
Họ chỉ biết lo cho đời sống của họ.
Có xa ra thì họ lập hội, lập hè đặng để
bảo vệ tranh đấu cho cái đám của họ... Họ tự
cứu lấy bản thân. Và, nhà nước của họ
"bỏ mặc" để họ tự mưu cầu lấy
hạnh phúc cá nhân....
Không!!! người dân tôi, Chúng
Tôi hôm nay không phải thế đâu! Từ những ngày đầu
tiên thằng cha Hồ Chí Minh nào đó, Nguyễn Ái Quốc Ái Quần
gì đó, cái thằng cha lắm huyền thoại nhiều
tên "gìói thiệu" chủ nghĩa xã hội,
chủ nghĩa vô sản thì người dân Việt Nam
Chúng Tôi "buộc" phải lo "cho nhau", cho hàng
xóm, cho cộng đồng tập thể, cho cả đất nước
và cho đến cả các nước Anh Em trên thế giới nữa
cơ.. . Hết nghĩa vụ cá nhân với phường khóm, cụm
đội với tập thể chuyên môn, với Ðảng, với
Bác, vói đất nưóc... rồi đến nghĩa vụ quốc tế
với các nước anh em...v.v Nói chung là với "giai cấp"
của mình.. Tất cả đã bị buộc phải
sống vì "mọi ngưòi" nên nó thế...???
Có lẽ vậy!
Có thể là vì Chúng Tôi
đã bị tước đi cái quyền, và khả năng tự cứu
lấy mình, tự lo cho mình, tự mưu cầu hạnh
phúc cá nhân. Ai cố gắng tự lo
cho mình, tự đòi lại cái quyền tự cứu,
tự mưu cầu hạnh phúc cá nhân đều bị lên án mỉa
mai cơ đấy. Lại còn có cái chuyện mỉa mai "lũ
trí thức có làm gì cũng chỉ là tự lo, tự cứu
lấy mình". Ý rằng lúc nào cũng chỉ
ý đồ mưu lợi cá nhân, đầu cơ chính trị chính em
gì cơ đấy!!! Còn ông đây, bà đây là vì tập thể!
Cứ thế mà mỉa nhau...Chẳng ai trong Chúng Tôi dám
"can đảm "nhìn ra, hay nói lên một chân lý
nhỏ là cái xe của cơ quan thì lúc nào cũng nhếch
nhác, hư hỏng và "yểu mệnh". Còn cái xe của
cá nhân thì lúc nào cũng đẹp, sạch và rất
"thọ"!!!
Chúng tôi có biết đâu!!! Không
chỉ có "trí thức" tự cứu mình, mà ai cũng
phải tự cứu mình. Trong tiến trình tự
cứu mình khi ở mức độ tổng hợp, cộng
hưởng thì thành cứu người, cứu xã hội,
cứu nước. Cũng như thế mỗi cá nhân mưu cầu hạnh
phúc cho mình, " khi chỉ giản đơn là lợi lộc
cá nhân" và ở một mức độ tổng hợp, cộng
hưởng, nó trỏ thành mưu cầu hạnh phúc cho người,
cho xã hội. Vì mình chỉ là một thành
viên của Xã Hội, và Xã hội là một tổng
hợp của những "mình". Không có gìới
nào là chủ động lịch sử, hay độc quyền chủ
động lịch sử cả. Thế thì có gì đáng
trách? Nếu không muốn nói là nên khuyến khích và bắt
chưóc nhau như thế đi chứ.
Và cũng Có thể Chúng Tôi
đã bị buộc phải tập nhiễm cái "đức
tính vì mọi người" của cái thằng cha râu xồm
nào đó (hình như là Karl Marx) đã nói đại loại rằng
nếu một người chỉ biết lo cho bản thân
thì chẳng khác một con thú chỉ biết liếm bộ
lông của mình vv. và v.v. Và thế là mọi người buộc
phải lo cho mọi người khác và "buộc " người
khác phải nhận "sự lo lắng, chăm sóc" của
mình!!! Không thì không thể được! Không nhận sự
"lo lắng" của mọi người, của Ðảng,
và không "lo lắng" cho mọi người, cho Ðảng
là đi ngược lại đà tiến hoá, quy luật khoa học của
xã hội tiến bộ vv và vv... Cả một
xã hội không có cái gì riêng tư cả! Kể cả
những ước muốn thầm kín, riêng tư! Thế mới
bỏ mẹ cả đám!!! Có đúng không?
Phải chăng đây là những
"giá trị văn hóa Tây Phương"? Chúng tôi đã quên lời
khuyên của cái ông Tàu gàn Khổng Khâu nào đó rằng chỉ
nên đừng làm những gì mình không mmuốn cho
người khác thôi! (Kỷ sở bất dục vật thi ư
nhân gì gì đấy!!!) Chứ đừng "tích cực"
mà làm những gì mình muốn cho người khác,
là hỏng to. Hình như ông Tàu gàn này nói với anh học
trò "tích cực, tử tế" Tử Lộ
thì phải. Chuyện có ghi trong sách Luận Ngữ!!!
Thịt chó ngon và bổ với một số người (ít nhất
với Chúng Tôi dân Bắc Kỳ (Cục), đặc biệt là
Tôi, khi còn ở Sài Gòn, một tuần một lần
ở Ông Tạ, Cây Còn hoặc Nhật Tân Hà Nội khi
về VN) nhưng không thể ép mọi người ăn thịt chó,
đặc biệt là phật tử thuần thành thưòng hay
ăn chay nằm "võng". Vì như thế là đẩy
họ vào vòng khổ ải, tội lỗi không thể
thoát khỏi luân hồi v.v. Xã Hội Chủ Nghĩa
có thể hay, lôi cuốn hoặc tốt cho một số ai
đó, nhưng ép mọi người "hưởng" nó là cả một
đại họa! Ðại họa như đã từng thấy
khắp thế giới XHCN!
Lối sống tư sản cũng
thế mà thôi. Vấn đề là mọi người phải được
quyền chọn lựa dẫu không thể hoàn toàn, do vẫn
có những giới hạn khách quan của tự do chọn
lựa. Nhưng không hiểu vì sao ChúngTôi đã dần
quên cái triết lý rẻ tiền hè phố rằng thà
vi phạm sai lầm đi xuống địa ngục nhưng bằng
sự tự do lựa chọn còn hơn là bị ép buộc
phải leo lên thiên đường! Vì nói theo cái cách vừa-uống-quốc-lủi
(đế gò đen)-vừa -nhai- miếng- rựa-mận
thì, khi bị "tống cổ" vào thiên đường,
thì thiên đường trở nên khốn nạn hơn địa
ngục! Nó na ná như dân nhậu Chúng Tôi bị đè cổ uống
nước trà "trảm mã" với dĩa "chả
chìa" ấy! Không hiểu ông cha căng chú kiết nào
nghĩ ra được cái triết lý "thà rằng kè kè
cái de chai xuống gặp diêm vương còn hơn lên thiên đàng để
chỉ ngắm các Tiên nương mỹ miều mà chẳng được
"nhúc nhích". Nôm na mà ví Thiên Ðường XHCN với
Ðịa Ngục tư sản là như vậy cũng tạm
rõ nghĩa! Mà quy kết đến nơi, thì lẽ ra
Chúng Tôi phải được quyền chọn lựa tự quyết
và quyền làm sai nữa cơ! Kể cả tự uống thuốc
độc! Hút thuốc lá, uống rượu say là tự uống
thuốc độc, hoặc ít nhất đúng là không chịu chăm
lo sức khoẻ bản thân là gì!!!
Ở một xã hội
mà mỗi con người đã bị tước đoạt cái quyền,
cái cơ hợi, cái khả năng tự cứu, tự sống, tự
mưu cầu...và tự do làm khổ mình (như yêu đương tự
do, không đắn đo giai cấp, thành phần chẳng hạn)
v.v Nhưng lại "được ban" cho cái quyền tự do
hay phán xét người chung quanh thoải mái! Dĩ nhiên là trừ
cấp cán bộ lãnh đạo ra, không được soi mói phán
xét xăm soi!! Cuối cùng Ai phán xét Ai? hay tự chính Chúng Tôi nên
tự phán xét mình trước hết. Xem Chúng Tôi đã
thành thật với mình đưọc bao nhiêu! Bởi
vì, cuối cùng kẻ phán xét Chúng Tôi, kẻ mà Chúng Tôi
phải trả lời thẳng thắn là chính bản thân
lương tâm mỗi người trong Chúng Tôi. Chúng tôi phải đối
diện vói chính mình mỗi đêm. Có cái gì buộc
Chúng Tôi phải nghĩ thế, nói thế? Hay là thật sự
lương tâm, nguyện vọng Chúng Tôi muốn như vậy? Chúng
Tôi sợ chính bản thân mình hạch hỏi hay đối
thoại như thế nữa cơ đấy! Thành ra đêm về Chúng
Tôi phải mơ thấy "cu Hồ"! Không mơ được cũng
ráng cố gắng mà mơ cho nó quen dần đi. Vì nếu mơ
cái gì khác mà ú ớ ra cửa miệng thằng con, hay vợ,
hay hàng xóm nghe được là nát việc! Không hiểu Freud hay K.
Jung có biết về khả năng "tạo giấc mơ"
như người Việt Chúng Tôi hay không nhỉ? Trẻ con chỉ
mơ có "Bác Hồ" đã là lạ, cả những người
"đối kháng" mà vẫn hằng đêm mơ thấy Bác Hồ
trong nỗi uất ức bất công thì lại lạ
hơn nữa. Nhưng phải nói lạ nhất vẫn là sau khi học
đòi làm tên tư sản nhỏ ở quê hương XHCN của
mình, hoặc "bỏ đi làm tên tư sản nhỏ" ở
xứ người, một số trong Chúng Tôi vẫn tiếp tục
mơ thấy "Bác Hồ" mới khiếp!!! Cái này
thì chịu thôi.. Các cụ Chúng Tôi xưa đã bảo... "Tâm
địa con người không thể hiểu nổi"!!! Có
lẽ Ðảng CSVN đã cướp đi cái quyền sống,
quyền an nói công khai, công cộng thât...Nhưng Ai đã cướp
đi những trăn trở thầm kín riêng tư như thế? Chính cái
sợ, cái hèn của Chúng Tôi hay chăng?
Thật ra có thể là Chúng
Tôi cũng muốn được tự do lo cho bản thân
mình, được tự do ích kỷ, tự do làm khổ
mình mà không có ai "lo lắng cấm cản" như thế!
Nhưng đã lỡ bị trôi luyện trong cái "trách nhiệm"
với giai cấp, lối xóm và quốc tế rồi
thì làm sao đây? Trong bụng có ưa cha Hồ hay không không biết!
Nhưng mở miệng là phải "Người thế này Ngợm
thế nọ" mới là người Việt Nam hiểu
biết, yêu nước cơ! Xong có thể về nhà là xúc miệng
ngay! Cả lũ Chúng Tôi biến thành những thằng đạo
đức giả! Nó nghịch lý đến buồn cười,
rồi đâm buồn nôn. Buồn Nôn như thằng cha Tây nào đó viết
hiện sinh ấy.
Nói đến hiện sinh rồi
mới nhớ thêm vào đây cái ông cựu giáo sư Nguyễn Văn
Trung có nhận định rằng dưới chế độ Cộng
Sản Việt Nam, hiện sinh như là một thể chế!
Nghe giật bắn cả người... Nó đúng quá, ít nhất là
với kinh nghiệm bản thân Chúng Tôi: Chỉ biết ngày
hôm nay tàm tạm là thế, và ngày mai thì không chắc ăn
và đẹp hơn hôm qua được đâu! Thế là cái thời "bác
Hồ cưòi hô hố" vẫn cứ là cái mẫu chuẩn
mực cho mọi phê phán kình chống gì gì đấy!
Ai có muốn thay đổi thì chớ có dại, vì
"ngày mai" chưa chắc gì hơn hôm nay và hôm qua đâu đấy
nhé! Và thế là mọi người Chúng Tôi cứ cúi gằm xuống
mà sống và nói lấy được về "nghĩa vụ
nhân bản" với mọi người...
Nhưng rất ít có ai từ chối
"ngày mai tư sản" ở xã hội Tây Phương! Ít nhất
là không thể từ chối những thứ của tư sản
Tây Phương đổ vào, đem đến! Nếu được cho đi "thoái
mái" thì hẳn không mấy ai chần chừ! Có lẽ
chỉ có mấy thằng cha "lãnh đạo" chóp
bu là chần chừ nhất! Vì chúng nó không thể chịu
đựng nổi cái lối sống "tự do ích kỷ"
cá đối bằng đầu của tư sản: Không có cái
lãnh đạo nào là khả kính, đáng sợ cả
!.Lãnh đạo, lãnh tụ v.v Sớ rớ nghe chửi
tận tai, nhổ tận mặt. Ăn nói cái điệu chữ Hồ
đầu chửi bố chữ LêNin đuôi thì ăn cà chua trứng
thối vuốt mặt không kịp như tổng thống
W.J.Clinton của đế quốc Mỹ đấy. Vì cái
xã hội tự do tư sản nó "vô luân. ích kỷ"
lắm. Ai chạm một xu của nó mà không giải thích đến
nơi đến chốn cho hữu lý, có sở cứ, văn bản
là không yên. Không thể ẩu tả, tầm bậy xong rồi
hề hề như Ðỗ Mười, hoặc giết cả
trăm ngàn nhân mạng, tan nát cả triệu nhà xong rồi rươm
rướm nước mắt như Hồ Chí Minh là xong đâu. Ngưòi
dân xã hội tư sản nó "nhỏ nhen" lắm! Sợi
tóc chẻ làm mấy cũng được, Lãnh Ðạo,
lãnh tụ mà có một lỗi nhỏ, sai sót vài trăm đồng
dân chúng, báo chí nó xé ra to lắm, chứ không rộng lượng
bao dung chín bỏ làm mười, củ ấu cũng tròn
như người Việt Chúng Tôi đâu... Nhà cửa tan hoang, anh em
thân thuộc mất mát, rách như tổ đỉa, dập mày dập
mặt, sống như con chó, nhưng cứ bao dung đại lượng
cười hề hề, "Bác" vẫn thần thánh, Ðảng
cứ kính yêu và CNXH vẫn cứ tiến bộ nhất
loài người!!!...Như thế Chúng nó, những tên lãnh đạo
ưu việt anh minh tài trí cuả Ðảng CSVN, sẽ mất
đi cái "cơ hội tự động được hy sinh và lo lắng
cho quần chúng", buộc quần chúng phải hưởng
sự lo lắng chăm sóc của chúng nó... Thế thì buồn
quá! Không được làm thánh nhân tận tụy vì dân
vì "nghĩa vụ nhân bản" như thế, ai chẳng
sợ. !!! Cả như Chúng Tôi ở vào vị trí như thế,
Chúng Tôi cự tuyệt hẳn chứ nói gì chần chừ!!!
Cái lối Dân Chủ Pháp Trị của đám đế quốc tư
sản nghe mà phát hãi!!! Sống sao nổi!!
Tiếng thở dài..
Ấy nhưng mà các bạn đừng
chê bai hạch hỏi Chúng Tôi làm gì nhé! Chúng Tôi cũng
như bao dân tộc khác thôi! Nghĩa là dọ dẫm sai thử
ấy mà! Vậy hôm nay hãy để "dân tộc chúng
tôi" lên đường dọ dẫm sai thử nữa! Ðừng
có thúc dục phê phán! Thế đấy! sống theo lối
"hiện sinh vì mọi người" đã quen rồi
nên cái gì Chúng Tôi vẫn cứ vơ vào, kể cả vơ vào
dùm người khác một cách trâng tráo và thô bỉ! Mặc! Có
chết thằng cán bộ nào đâu mà sợ!
Tại sao Dân Tộc lại
lên đường bằng dọ dẫm sai thử, trong 70 năm Dân Tộc
đâu có được quyền lựa chọn "dọ dẫm sai
thử" mà chính Hồ Chí Minh và Ðảng CSVN bắt ép
dân tộc Chúng Tôi "dọ dẫm sai thử" cái chủ
nghĩa hoang tưởng Marx Lê đấy chứ! Thưa có phải
không ạ. Và hôm nay Dân tộc vẫn không được quyền
"dọ dẫm sai thử", mà chính lại là Ðảng
CSVN biết mình sai, và lại độc quyền dọ dẫm
sai thử... Nhân Dân VN cứ phải cúi đầu đi theo....trong
đó cũng có một số thành phần "trí ngủ"
Chúng Tôi.
Tệ hại hơn nữa ,
mà thực tế rất sống sượng rằng, trong
xã hội của Chúng Tôi, chỉ có một số nhỏ
là được đặc quyền tự do chỉ lo cho bản
thân, cho gia đình mình, cho Ðảng mình, nhưng lại
ngăn cấm tất cả xã hội cái quyền được
lo cho cá nhân của họ, gia đình họ. Như đã thưa
với các bạn, bọn cầm quyền này, chúng nó không dừng
ở đấy, chúng nó còn bắt mọi người nhường
cho chúng nó cái quyền định đoạt, dẫu là định đoạt
một cách rất "mơ hồ sai thử " nữa cơ!
Thế mới khốn nạn,! Thế mới có chuyện
mà nói.!!! Nếu "Ðược" và nếu có kết quả
hên xui, Chúng Nó phùng mang trợn mắt, hô toáng lên, rầm rầm
ca ngợi! Nhưng nếu mà có sai, cái khốn nạn là sai rất
thường!!! Hầu như chẳng mấy khi đúng, thì chúng
nó có cả một triệu lẻ một lý do trơ trẽn
và sống sượng để đổ lỗi, bào chữa "lấy
lệ"! Chúng chỉ bào chữa lấy lệ, vì
chúng nó biết dư rằng chẳng có ai dám mở miệng.
Vì nếu có ai mở miệng là cuộc đời bản
thân mình, gia đình mình đi sẽ đứt. Cứ
nhìn cung cách chúng nó đối xử với những "đại
công thần" của chúng nó, Trần Ðộ, Hoàng Minh
Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Nguyễn Hộ,
Nguyễn Văn Trấn v.v những đại công thần lúc gần
chiều của cuộc đời, bỗng nhặt lại được
"nhất điểm lương tâm", cái nhất điểm lương
tâm đã làm cho họ trở thành vô dụng , và có hại
với "cách mạng"!!! Ðúng y chang điều mà
hình như nhà văn Arthur Koestler, một đảng viên Cộng Sản
ưu tú, đã đưa vào miệng của IVANOV khi nói với
Bukharov, trong "Bóng Tối giữa Trưa" ( Darkness At Noon)
thì phải....(Cái Bóng Tối Giữa Trưa, mà hình
như dưới con mắt của Vũ thư Hiên trên đất nước
VN là Ðêm giữa Ban Ngày đấy! ) Nhân Dân Chúng Tôi đã
"cay đắng" đùa cái ưu việt ấy rằng :
Mất mùa là bởi thiên
tai,
Ðược mùa do bởi
thiên tài Ðảng Ta!!!
Ôi không có ai như Chúng Tôi cả!
Nhẫn nhịn đến mức như thế!
Mà thôi cũng phải thông cảm!
Ai cũng là con người cả Chúng Tôi nói thế vì ở
vào thế phải thế! Gặp thế thời như thế,
thì cứ phải thế chứ lị! Nói hay viết
thì cũng phải thế. Nên hiểu ám ngữ nghịch
từ cái cho Chúng Tớ nhờ chứ!
Chúng Tôi ước mong các người
thông cảm đàng hoàng đấy, chứ đừng thông cảm có
tính toán và một chiều. Như "Người Ta" thông cảm
những người cầm bút Chúng Tôi "bên trong chế độ"
và sẵn sàng "tự nghĩ" ra đưọc một số
mật mã, ám tả để hiểu ngược những
gì "anh em" ấy nói.. nó phải thế và thông cảm
cho Nguyễn Tuân của qúa khứ, và Trần Ðăng Khoa của
hiện tại... bởi vì "Chúng Tôi" không ở
trong hoàn cảnh của họ nên không thể lấy cái
"bình thường mà phán xét!!! Nghe thật chí tình,
thanh khiết tư tưởng, đầy tình đối thoại,
trí thức cảm thông....
Nhưng không ai chịu thông cảm
cho những người được đặt tên là "cực
đoan"... những người đã có hàng chục năm bị
hành hạ tù đày, cha mẹ, anh em, vợ con chia cách, mất
mát, thảm tử. Có rẻ nhất cũng tan hoang nhà cửa
sự nghiệp v.v Không ai mở lời thông cảm những
người này và "lý luận" rằng vì
"Chúng Tôi" không từng nằm cả chục năm tù đày
đọa, mất mát vợ con anh em, gia sản, tương lai (như
Nguyẽn Chí Thiện v.v).
"Cực đoan" vẫn
cứ là ti tiện, ti tiện và có tính toán, đầu cơ!!! Những
mất mát đày đọa ấy thì...thì... cho đáng đời!!!
Ai bảo cực đoan thì nó thế!!!! Như vậy, với
"Chúng Tôi" Nó, cái cực đoan ấy, ti tiện hơn những
"thằng cầm bút nói láo, dựng đứng", mặc
dù ai cũng hiểu rằng "Không Nói, và Nói Không Thật"
khác nhau nhiều lắm...kể cả về mặt trí tuệ
lẫn nhân cách nữa.. "Chúng Tôi" thích tha thứ,
thông cảm cho Nguyễn Tuân.... Mà không thích nhìn, không
thích nhớ cụ Phan Khôi, Phùng Quán, Hoàng Cầm v.v để
đánh giá tư cách nhà văn nghệ!!!
"Chúng Tôi" thông cảm
Trần Ðăng Khoa, nhưng không thích nhìn Nguyễn Hộ,
Hoàng Tiến, Hà Sĩ Phu, Trần Ðộ v.v Ðể cân
lượng nhân cách người cầm bút trước thời cuộc..
Trong một cuộc đối
thoại trao đổi mà "chính trị" âm ỉ chảy
dưới "giường" như hôm nay, mà một bên được rộng
rãi thông cảm và có "quyền" Nói Không Thật,
và một bên phải nương vào đó mà "theo" và không được
phép "cực đoan".. Vậy ai là kẻ thượng phong?
Và về đường dài Ai sẽ có tiếng nói "rõ tấm
lòng" của mình hơn ai?
Có lẽ "Chúng Tôi",
những người Việt Nam nói chung, và những trí thức
văn nghệ sĩ nói riêng, phải bắt đầu không phải
bằng sự "tử tế", mà bằng sự "thẳng
thắn và sòng phẳng " với chính mình trước.
(Tôi đồng ý với kinh nghiệm của Anh Nguyễn
Văn Trung, cựu Giáo Sư Ðại Học Sài Gòn. Trong một
lần trao đổi nhỏ Anh đã nói rằng sự thẳng
thắn là cần thiết của người trí thức sống
giữa các thể chế chính trị.. Vì thế Tôi
thiển nghĩ Thẳng Thắn là thước đo tư cách người
cầm bút, dẫu ngưòi ấy cầm bút ở đâu, nơi
nào và nói cái gì..Có nghĩa là phải không biết sợ,
nhất là không sợ chính mình...Tức là không hèn!)
Cái xác Nguyễn Tuân sống
là vì biết sợ, nhưng cái khí Nguyễn Tuân chết
vì hèn.. Hèn và Sợ khác nhau..Phan Thao không dám đi đưa tang Bố
là cụ Phan Khôi vì Sợ hay vì Hèn? Những người
(rất ít) đi tiễn cụ Phan Khôi ra nơi an nghỉ cuối
cùng họ có biết sợ không? Có chứ! Nhưng họ không
hèn! Sợ mới không dám mở miệng! Nhưng không hèn nên
không thể nói lời không thật... Cái sòng phẳng với
chính bản thân là ở chỗ này..
Nhưng mà khó sòng phẳng
lắm! Khó mà lờ được chính mình lắm! Không sợ
bọn diễn biến hoà bình, bọn cực đoan, bọn
đa nguyên thì dễ , chứ không sợ Chính Mình
thì khó quá! Vì bạn nghĩ mà xem, Chúng Tôi có khả
năng "tạo giấc mơ" được, mà lại tạo
liên tục hàng năm, hàng thế hệ không thay đổi cơ đấy
nhé: Mấy thế hệ cũng chỉ mơ có "bác Hồ"
và CNXH! Thậm chí trong Chúng Tôi có những đứa lúc yêu đương
"xuất tinh" kêu lên thảng thốt "Ôi Bác Hồ
ơi!" thay vì "Ôi Em Ơi!" hay "Anh Ơi
!"gì gì đó...Không ! Không phải chuyện tếu
đâu! Có thật đấy! Ít nhất là theo lời kể của
đương sự!
(Câu
chuyện nó như thế này: Trong một cuộc đi công tác
gì gì đấy. Một đêm nông trường thì phải.
Ðương sự "hì hục" với người yêu giữa
trời bơ vơ đen như mực! Lúc lên "cao độ" không thể
kềm hãm...nhưng vẫn còn tỉnh trí để nhận
ra rằng nếu mà thẳng thốt "Ôi em ơi! hay gì
gì đó giữa đêm khuya tịch mịch mà chung quanh toàn là
đồng chí, đồng bào, vốn vẫn có đức tính đạo
đức XHCN chăm sóc mọi người, là hỏng to! Nên mới
đành phải thảng thốt kêu lên "Ôi Bác Hồ ơi!"
để mọi người nghĩ rằng "ta" nằm mộng...
thì có cựa quậy rung rinh cũng chẳng ai "lo
lắng".. Và từ đó đương sự quen dần và cái
"tình cảm" thiêng liêng ấy; nó nhiễm luôn
thành một cái gì tự nhiên! Thế rồi ngay sau này
thành vợ chồng có buồng riêng; mỗi lần hẹn
nhau "đánh cuộc cờ người" dù ngoại thủy
không ai được biết. Nhưng khi tượng đã vén phứa,
pháo nổ thì cả hai vẫn cùng đồng thanh tương ứng
"Ôi bác Hồ ơi!" cho dến bây giờ... ! Tật cũ
khó bỏ các bạn ạ! Mà như đã nói, cứ phải
thông cảm! Ai cũng là người.)
Ðấy cái Chính Mình
nó đáng kính, đáng nể, đáng yêu như thế mà bảo bây giờ
tập sợ nó đi thì chết à! Sợ Chính Mình có
nghĩa là phải mơ thật, nói thật, rên thật, yêu thật,
oán thật v.v...nghĩa là không hèn...thì hỏng... Các bạn
cứ đọc những thư ngỏ, kiến nghị mà xem.. Hoạ
có "trẻ con" như Lê Chí Quang thì may ra mới miễn
nhiễm cái bệnh "sợ bản thân" này! Nhưng mà
cái "thằng này" nó dại đấy chứ lị ! Chỉ
có thiệt vào thân!
Ôi cái cung cách lý sự
"Oai Khùng, Bất Nhất" nó thế! Mà nó không dừng
ở đây mới khổ!!!!
Có lẽ tất cả chỉ
là thói quen chăng? Và thói quen cũ, nhất là thói quen xấu lại
càng khó bỏ. Nó như sự nghiện ngập vậy. Dẫu
là nghiện thuốc lá, nghiện rượu, nghiện bài bạc
đỏ đen, nhà thổ, hay nghiện cô đầu, cái thú thanh sơn
đàn ai một tiếng...v.v . Như câu chuyện "người mù
trong đêm" Tôi vừa kể ỏ trên. Chúng Tôi có cái
"thói quen" gọi dạ bảo vâng lạ lùng như đám
người đã ra đến chỗ sáng mà vẫn cứ
"theo đuôi" người mù. Chúng Tôi "nghiện" được
cai trị và dẫn dắt bởi những người cũ...cho
nó không lạ... Nếu mà đổi những thằng cha mù ấy
đi thì nó là lạ làm sao ấy..!!! Nó có vẻ kỳ cục
khó chịu....Có thể là do cái hiểu cạn, hiểu nhầm
về chữ "nghĩa", tình nghĩa, sự cả
nể, mang ơn v.v Nhưng có nói gì đi nữa thì cũng
rõ ràng là mù trí tuệ. Tại Hèn chăng?
Cái thằng cha Hồ
thì rõ ra là như thế, một tên bịp trơ trẽn,
lừa cả nước vào vòng đại hoạ với cái
bánh vẽ thiên đường khoa học, tiến bộ, công bằng
văn minh Cộng Sản! Cái Ðảng là như vậy, độc
quyền tàn bạo ngu tối, phá hoại... mà vẫn khó bỏ...Nghĩ
cho cùng cũng phải "hiểu" Chúng Tôi chứ.: Tự
dưng đang có "Ðảng, có Bác" đè đầu mình! Nói
gì cũng vẫn phải thì thầm, xầm
xì...cũng thích chứ lị !!! Mà bỗng nhiên bây giờ
thành ra đa đảng, nghị trường tranh thủ ồn ào
"không ổn định", không còn mỗi sáng mỗi
chiều nghe loa phát thanh đầu đường cuối phố oang
oang chỉ có một Tổng Bí thư này nọ nữa! "Bác
đang là yêu kính vời vợi" bỗng phải trở
thành cũng như Chúng Tôi...cũng phải bị phân xử
phán xét chi li thì ... giời ơi! Làm sao mà chịu được...kỳ
thấy mồ đi ấy... Và Chúng Tôi bỗng có cảm giác sờ
sợ phải sống trong cái "viễn ảnh mới lạ
lẫm ấy"...Thành ra Chúng Tôi chỉ mong Ðảng ban
cho ít thoải mái, tí trò chơi tư sản là được rồi!
Không phải chực chờ Hợp tác Xã đã là lên
tiên rồi...Chứ Dân Chủ Ða Nguyên Pháp Trị gì
gì nghe nó lạ lẫm và không chắc là có được
"yên" như bây giờ không?
Có thể vì thế mà
khi nhìn ngắm hoặc "đọc" tất cả
những bản kiến nghị thư ngỏ của những
người "chúng tôi" trong nước mà xem. Các bạn sẽ
thấy Tất cả hình như vẫn sợ một cái
gì đấy.. Hình như chúng tôi không sợ chế độ
nữa đâu.. Chúng Tôi dám lôi Ðỗ Mười, Lê Khả Phiêu
v.v những tên đầu chóp bu ra mà nạo, kể cả những
thằng đã "qui Karl Marx" như Lê Duẫn, Lê Ðức
Thọ v.v Cơ mà! Thậm chí có đứa trong Chúng Tôi còn
công khai gọi chúng nó là thằng Ðỗ Mười, Thằng
Khải, Thằng Phiêu v.v Hình như là cái bà đanh đá nhà văn
gì gì đấy! phải rồi Dương Thu Hương! Ðấy
có sao đâu? Nhưng mà chớ có rớ đến "Thánh Hồ"
!!! Sao vậy nhỉ? Hay là sợ chính mình thì phải!
Sợ Quá Khứ của mình mất đi, sợ cái
hình ảnh tương lai của mình không biết ra sao với
những cái mới mẻ chưa bao gờ trải qua ấy!!!...
Cái gì mình đã ôm ấp ca ngợi, một phần
đời, dẫu hoen ố cũng khó mà bỏ. Chúng Tôi sợ
chính mình phải làm cái việc vung đao tự thiến...
Chứ chỉ nói trên những bằng chứng hiển
nhiên thôi, thì Chúng Tôi có muốn bênh già Hồ hay CNXH cũng
không có cách nào khả dĩ cho khoa học, hữu lý....
Nhưng mà bao nhiêu năm nay rồi bạn ạ! Với bao nhiêu là
lời chúc tụng, ngợi ca với những ngôn từ
câu thơ đẹp nhất...Không lẽ hôm nay lại quay ra nói ngược
hay sao? Nó làm sao ấy... Sự thật có thế nào chứ..
khó quá.... Chúng Tôi đã quen óc, quen miệng rồi! Nói cái
gì, nghĩ cái gì, làm cái gì không có "Bác"
là không yên tâm!!! Bây giờ phế Bác, moi tội moi lỗi
Bác ra ! Thì sau này có muốn lý sự, kiến nghị
so sánh lấy đâu ra "gương sáng, lời đẹp" mà làm chuẩn!!!
Khổ lắm! Các bạn thấy không? Chúng Tôi ở vào thế
kẹt. Bế Tắc lắm!!!
Một cách nào đó nó giống
não trạng của một tên nô lệ đã quá quen với
cái lưng cong.. chợt nghĩ đến khi phải đứng thẳng
lại là nó "cảm thấy đau xương sống".
Và thằng nô lệ, con ở này, chỉ nghĩ đến năn
nỉ cầu xin Ông Chủ thương tình nhẹ tay, bớt
mắng mỏ đi mà thôi.. chứ không dám nghĩ đến lúc thẳng
người bắt tay nói tay đôi với nhà Ông Chủ...
Nhưng dù sao Chúng Tôi có thể
chia sẻ với các bạn một điều mơ ước nhỏ
thầm kín của Chúng Tôi, là làm sao để những người
trong Chúng Tôi viết những thư ngỏ, những lá thư kiến
nghị không còn cần dựa vào "lời Bác Hồ
v.v" nữa.. Vì rõ ràng "Cái lá chắn Bác Hồ"
đã thủng rồi...Chúng nó chẳng coi vào đâu cả..
Ðến như ông Trần Ðộ là công thần như thế
chắn bằng "Bác Hồ" kỹ thế mà có thoát
đâu? Chứ nói gì cụ Nguyễn Hộ, cụ Bảy
Trấn (đã quá vãng) là cái dân ruột ngựa Nam Kỳ
(Ðà)!!!
Vì hơn nữa, thi thoảng
Chúng Tôi dám nghĩ rằng nếu mà cứ dùng "Lời Hồ"
để kiến nghị hay ngỏ để làm lá chắn như thế
thì vô hình chung những người viết Chúng Tôi
đã giúp cái dám Ðảng CS hiện tại, và chế độ
này thêm "chính nghĩa" hơn là tố cáo chúng nó.. Bởi
vì rõ ràng một mặt những lá thư kiến nghị,
thư ngỏ một cách tích cực là tố cáo đám cầm quyền,
hiện trạng đồi bại, tụt hậu, ung thối
của xã hội, của giới chóp bu trung ương đảng,
nhưng đồng thời lại góp vào mặt tiêu cực rất
nguy hiểm là vẫn củng cố và nuôi cái ảo ảnh
XHCN, ảo ảnh Hồ Chí Minh. Những cái này nó nguy hiểm
lắm vì nó bổ xung vào cái Dân Trí đại chúng vốn
đã rất mỏng, bị sói mòn bao lâu với những
cái không thật như thế rồi. Bây giờ họ cần
phải thấy rõ , thấy thật. Nhất là có hại
lớn đến sự trỗi dậy tư duy của giới
trẻ con em Chúng Tôi... Chúng Tôi cần học tập cái cung
cách ứng xử, tư duy để biết bình thường
hoá, tầm thường hoá, lãnh tụ, lãnh đạo,
người chức quyền, kẻ trí thức khoa bảng..v.v.
Nghĩa là tập thẳng thắn...
Chúng Tôi vẫn thấp thỏm
nghĩ rằng Dân Chủ, Pháp Trị có được, sinh ra đưọc
, sống được là do người dân đen Chúng Tôi biét coi
bình thường và tầm thường những cái mặt mẹt
có quyền chức, tiền bạc, và khoa bảng! Ðược
như thế thì sẽ không còn thằng cha con mẹ
nào xưng Cụ, xưng Bác, hay xưng Ðảng, còn khả năng
giết Dân Chủ được nữa!
Cũng khó chứ phải
chơi! Vì nó nằm ở não trạng chúng tôi chứ
nó không nằm trong tay Ðảng đâu! Mà moi não mình
ra mà mắng mỏ mà sửa nó khó lắm các bạn ạ!
Chúng Tôi còn nhớ mang máng cha nào đó có nói rằng cái chiến
thắng vĩ đại nhất là chiến thắng chính
mình cơ đấy! Chúng Tôi chỉ cần hết sợ
Chính Mình là đã đủ!
Hiện Sinh mà đã như là
một thể chế có chủ trương sắp đặt khiếp
đến thế... Khó chừa lam.. Các bạn không ở trong
nước như Chúng Tôi khó hiểu lắm xin thông cảm...
Nhưng mà khoan đã! !! Ở
trong nước Chúng Tôi "phải thế" đã đành.
Nhưng những có đứa Chúng Tôi "lọt" đưọc ra
ngoài mà không "chừa" được mới lạ lùng làm
sao chứ! Cứ lấy một thí dụ nhỏ thôi sẽ
thấy Chúng Tôi không chỉ bị cái bệnh sợ , mà cái
sợ đã thành thói quen như cái Anh chàng Thế Giang nào đấy
đã viết về Thằng Ngưòi Có Ðuôi vậy!
Tôi lấy một ví dụ
nhỏ thôi, không kể những ví dụ "lớn"
như Bùi Tín hay Vũ Thư Hiên. Một số các sinh viên Chúng Tôi
vì sợ phải trở về quê hương Oai Hùng, Anh Dũng
XHCN ưu việt , phải cố tìm một lý do chính
đáng...để ở lại cho Tư Bản nó bóc lột chơi, đặng
để mà có kinh nghiệm trực tiếp...sau này về nước
xây dựng XHCN cho vững mạnh!!! Thế là một số
Chúng Tôi bỗng trở thành nhà báo!!! Không phải vì yêu
tự do ngôn luận, hay yêu chân lý con mẹ gì đâu!
Và càng không phải là vì oán ghét cái chế độ phi nhân
thổ tả ở Việt Nam đâu... Nhưng vì sợ Chính
Mình !!! Như thế những thằng trong Chúng Tôi "bỗng
chốc" lập ra một vài cái tờ báo Chính Trị:
nào là Cánh Én, Cánh Ó,Cánh Chuồn, Tia Sáng, Tia Mờ, Tia Tỏ
v.v Với những "nhà văn, nhà báo bất đắc dĩ",
à mà còn cả Tiến Sĩ, Chuyên Gia "bất thành
văn" nữa cơ! Ðể lấy nền chứ : "Chúng
Tôi yêu Tự Do Dân Chủ và là Tị Nạn Chính Trị đàng
hoàng à nghe!!!". Như thế mới lấy được sự
tin yêu của "đồng bào hải ngoại" mà làm ăn
sau này chứ!
Nhưng rồi một chiều
kia xa xa ... "bến bờ đất nước" vẫy gọi
những đứa con xa nhà...hãy vì "quê hương đổi
mới... Chúng Tôi khều nhau lập ra một cái Diễn Ðàn Trí Thức Văn Nghệ Sĩ
Việt Nam trước Thời Cuộc. Mẹ nó ! nghe
mà nhức nách không chịu được... Trên mạng coi như độc
nhất vô nhị! Khởi đầu bằng đề tài rất
"ăn": Ðổ lên đầu "Tư Cách Trí Thức
VN"...Tất cả những cái khốn nạn của đất
nước..và, phải nói là "Nhưng" mới chuẩn!!!
Nhưng không được nói Chính Trị Thời Cuộc.. Có
nghĩa là Trí Thức và Văn Nghệ Sĩ "đứng tần
ngần" trước Thời Cuộc thôi! Cấm được
nói.. Nếu nói thì Chúng Tôi yêu cầu sửa, cắt xén
hoặc đục khoét v.v.. và Cảnh cáo và Cấm luôn! Ðếch
cần chúng mày nữa!!! Ha..ha..ha.. Vì Chúng Tôi đã có
độc giả và một đám "nghiện" đi theo rồi..Giai
Ðoạn Một của Mục đích đã đạt...!!! Bây
giờ chỉ còn Công Bố ngưng hoạt động
"lý sự" qua lại thôi, nhưng vẫn nhận
bài và đăng .... Thế là những bài đã có sẵn tuần
tự lên khung theo đơn đặt hàng...độc giả có cánh mà bay
à!!!
Các bạn làm sao mà hiểu
được cái đặc tính láu cá, ma bùn vô sỉ của những
đứa con cháu già Hồ như Chúng Tôi! Ấy như thế đã
có gì mà lạ, mà bắng nhắng nhỉ? Chỉ lạ
một điều giống như Anh Chàng Trường Xuân Triều,
tác giả tập truyện cười "Chóp Bu Ðảng",
đã thắc mắc là : Ở trong nước phải nhịn
những cái trịch thượng mất dạy của bọn
kiểm soát văn hoá đã đành, mà sao ở ngoài này mà bà con lại
chịu đựng được cái thái độ mất dạy cắt
xét, đục bỏ của mấy thằng Con Cháu Già Hồ
Chúng Tôi mới lạ!
Ha ha ha...!!! Thật là thống
khoái! Các bạn làm sao hiểu được cái thống khoái của
những thằng láu cá mất dạy như Chúng Tôi! Tự dưng
từ những thằng cha căng chú kiết, nói theo Trường
Xuân Triều là những thằng (giả vờ) Chống Cộng
kiểu Tỉnh Lẽ, bỗng chốc thành nhà văn, nhà báo,
Tiến sĩ, Bình Luận Gia! Hơn nữa cơ.. Còn
được quyền cắt xén, đục bỏ và cảnh cáo những
"tay" sừng sỏ, giáo sư, luật sư, giảng sư,
tiên sư gì gì nữa... Và cả lũ cứ hề
hề lăn xả vào mà viết , mà xin đăng!!!! Các bạn cứ
tưởng tượng ra cái cảnh một lũ Chúng Tôi, ngồi
dạng chân, ấn nút bàn chữ "xoá", "cảnh
cáo" những đưá khoa bảng bằng cấp, đám "khoa
bảng sừng sỏ" này phải ngồi nặn óc viết
và phải cẩn thận như thí sinh Lều Chõng dự
thi, sao cho không "Chính Trị" để được Chúng Tôi
đăng và không đục khoét... Nếu có lỡ thì sau cái cảnh
cáo Chúng Tôi lại được cung kính xin lỗi năn nỉ!!! Ôi
dào ôi! Có nằm mơ cũng không nghĩ đến được có ngày
hôm nay! Chúng Tôi có ngờ đâu cái Diễn Ðàn thổ tả
này lại quí giá và quan trọng với Trí Thức như vậy!
Các bạn làm sao mà ngờ
được Chúng Tôi khinh bỉ các bạn đến mức nào! Hoạ
chỉ có Xuân Triều, Văn Thanh là biết rõ.. Cùng là con
cháu Bác cả, nhưng Xuân Triều, Văn Thanh không bị cái bệnh
nghiện và sợ...Chính Mình như thế... Nhưng mấy
tay này chỉ là thiểu số "chết tiệt" !!!
Chúng Tôi chỉ cần họ trong lúc đầu cho có "Chính
Nghĩa" Lôi cuốn độc giả thôi! Bây gìờ
cóc cần và phải tìm cách mà triệt đi, không lại
kỳ đà cản mũi!!! Bài Bản của "Bác Hồ của
Ðảng CSVN" dạy từ lúc Kháng Chiến cứ thế
mà dùng!!! (Bọn quốc gia tư sản, trí thức cứ
dùng, cứ vuốt, cứ xưng tụng chúng nó! Xong việc
thì mò tôm, cải tạo..) Chả sai đi đâu một
bước!!!..Trí Thức đại Khoa Bảng nghiện Chúng Tôi
nặng rồi...
Ôi cái bệnh sợ chính
mình nó miên man lắm lắm cơ đấy! Mà hình như
loài người bị chung thì phải.. Ai cũng sợ
phải thấy mình ở trần truồng không
còn vay mượn cái gì để che đậy nữa...Các
bạn không tin thử chạy lại lột quần lột
áo một ai đó xem sao.. Hay chỉ đề nghị rằng Cô
hay Chị, hoặc Anh, làm ơn cởi áo cởi quần ra cho
Chúng Ta nhìn nhau rõ hơn, thật hơn xem, có ăn tát hoặc
vào tù mà ngồi không! Với Chúng Tôi, các bạn mà đề nghị
bỏ quá khứ Quốc Cộng, Bác , Cụ, Ðảng
sang một bên để nói chuyện sòng phẳng lý
luận sở cứ là có chuyện ngay! Có lẽ Chúng Tôi cũng
sợ phải hiện rõ Chính Mình.. Sợ đứng
một mình không cần lãnh tụ, chủ nghĩa,
lý thuyết!!! Ừ nhỉ ! Có thể Chúng Tôi sợ
"Cô Ðơn" chăng????
Bà Aung San Sui Chky của Miến
Ðiện đã nhận định là "Sợ là mộ
thói quen mà thôi"! Quả là qúa đúng! Ít nhất là với
Chúng Tôi... Từ những cái "não trạng nghiện
sợ, thói quen sợ" này, nó dẫn đưa Chúng Tôi đến những
lý sự nhận định rất lạ lùng.. Không phải
vì Chúng Tôi dốt nát hay thiếu tư liệu đâu...Chúng Tôi
cố tình bỏ qua vì sợ phải đương đầu
với cái gì đó lởn vởn đâu đây..Trong tiềm thức,
trong thói quen hàng ngày....lúc soi gương!!!
Thử bàn một vài vấn
đề là rõ ngay thôi mà....
Cái tật nói dai nói dài nói dở
,nhiễm của Hồ Chí Minh, của đám lãnh đạo
CS Việt Nam, nên có quên thưa cùng các bạn một việc nhỏ
.... nhưng mà to, quan trọng nhưng ...lại vớ vẩn . Lẽ
ra đã được ngỏ ngay ở lúc "vỗ bàn thét bài
ca Khí Gió" . Sở dĩ cái ngôi thứ nhất số nhiều
"Chúng Tôi" được dùng từ nãy đến giờ
vì trong cái "Tôi": Người gốc Bắc Việt
Nam, sinh ra lớn lên trong Nam, ở với Quốc Gia, hay Ngụy,
tùy cách gọi..Bị Việt Cộng "giải phóng, tống
cổ vào thiên đường XHCN", và trở thành V.C theo
"công pháp"; rồi theo Phục Quốc, Phản Ðộng,
rồi Vượt Biên, rồi lại theo Kháng Chiến chống
Cộng... Rồi đổi quốc tịch thành thằng Tây cũng
theo "công pháp"...rồi quay lại đi học buộc
phải trở thành "một tí" Trí Thức Khoa
Bảng (Không phải Sĩ Phu, Kẻ Sĩ đâu!!!) ... Xong quay
đầu về VN xin hồi hương, dạy học...V.C nó không
"kham được", rồi lại phải chạy ra, lại
chạy vào Hà Nội, Yêu hì hục rồi lại chưa
cưới v.v Như vậy cái "Tôi" nó bao gồm đủ những
con người : Thằng người Việt Nam., đưá ở trong
Nam, tên Quốc Gia, gã Việt Cộng, thằng Vượt
biên, Tị Nạn, kẻ Tây gốc Việt, thằng có
Khoa Bảng, xấu tốt, thối, thơm v.v đủ loại
... Cho nên Xưng là "Chúng Tôi" vì gồm những thằng
Tôi như thế... Ai tức, ai có vấn đề ráng chịu...đựng
hộ thiên hạ...một cái...
Cái hiểu , lối
lý sự về Chính Trị Chính Em của Chúng Tôi:
Trở lại vấn đề
xin bạn cho phép Chúng Tôi định nghĩa Chính Trị cái
đã.. Không định nghĩa không xong vì trong chúng tôi
hay thiên hạ vẫn cứ đè Chính Trị ra mà hiểu như
là "việc nắm quyền, cai trị" ....Còn
ngoài ra văn học nghệ thuật, tôn giáo v.v là phi chính trị
. Thế mới chán!!! Thật ra có cái mẹ gì mà không
chính trị cơ chứ.... Cái thằng Tây nào nó bảo : Con người
là một sinh vật Chính Trị", là quá đúng... Cái hèn, sự
thiếu tự tin, không thành thật , không dám đối mặt
với sự thật cuộc đời nó đã làm cho thiên hạ
, trong này có lũ Chúng Tôi, con cháu một dân tộc tràn ngập
Chính Trị, Chiến Tranh và Ðấu Tranh, bày ra đủ
lý cớ để cãi cối cãi chầy rằng
: "tớ phi chính trị."... Nhưng mà sau khi tuyên bố
"tớ phi chính trị" như thế, Chúng Tôi lẩm bẩm
ngay, vì biết thừa rằng đó tức là một hành
động rất chính trị rồi còn mẹ gì nữa!!!
Thế mà có kẻ trong chúng tôi cứ giương cổ ra mà gào
phân bua, đòi hỏi rằng Tôi phải được phi chính
trị... Vì Chính Trị nó ghê tởm, đồi bại, độc
ác, gian xảo, thủ đoạn v.v và v.v Ðúng quá đi chứ
các bạn nhẩy? Con người , xã hội con người
mà. Chẳng qua nó chính là "sản phẩm" của
chính Chúng ta mà thôi, phải không ạ? Dài dòng giây dưa ra một
tí, tất cả nó cũng như Tôn Giáo và Thượng Ðế vậy
thôi. Nào là thiên đường địa ngục hai bên, Chúa Quỷ v.v
Cũng chính là sản phẩm của Chúng Ta cả! Thằng
cha Karl Marx nói có một câu vớ vẩn mà nổi tiếng
như "cồn" Con người là sản phẩm của
xã hội!!!". Thật là ấm ớ cả bầy,
cả lũ! Xã Hội là Sản
Phẩm của Con Người!!!
Thưa vâng!!! Xã
Hội, hay Tất Cả những cái gì đẻ ra từ
Tư Duy, Ước lệ của Trí Tuệ, của vận động
Não Bộ v.v của Con Người là Sản Phẩm của
Con Người!!! Vậy tại sao chúng ta lại "nghịch
nặn nó" ra rồi đâm đâu bỏ chạy cả lũ
như thế nhỉ..???? Chúng Tôi chạy
trốn đủ thứ chứ không chỉ một chữ
Chính Trị này đâu! Thư thả rồi Chúng Tôi cũng sẽ
miên man đến Văn Học, Nghệ Thuật, Nhân Sinh v.v mà..
Hãy cứ nói Chính Trị cái đã, vì tất cả
trên Cuộc Ðời này đều mở đầu và khép lại
xuôi tay trong Chính Trị mà! (Chuá Phật còn không thoát được
cái luân hồi này)..
Chính Trị hiểu theo nghĩa
"nghệ thuật hành xử" gây ảnh hưởng, và
chống lại ảnh hưởng, chi phối , chống lại
chi phối người khác, để đạt được, hay giải
quyết được công việc theo ý muốn! Như thế
tự nó đã phải có những thủ đoạn, quyền
hành... Như vậy không phải chỉ có người Việt, hôm
qua,hôm nay, đã và đang chán ngán Chính Trị, mà hầu như có rất
nhiều người trên thế gìới cũng có cái
nhìn bi hài về chính trị như vậy..nhưng vẫn cứ
phải sống chính trị và chết "chính em"...Cuộc
sống vẫn cứ là một bi hài kịch chính trị!!!
Và Ta "bị" (hay được) sinh ra làm "con vật
chính trị"... (kết quả của hai kẻ yêu thương
nhau nào đó, hay hai kẻ ghét nhau nào đó, hai gia đình âm mưu nào
đó, hoặc là do sự bất hạnh bị cưỡng bức
của người nào đó, và theo như bây giờ có thể là do sự
"nghịch ngợm" của mấy thằng cha
"sinh học" nào đó...v.v) thế là buộc phải làm
chính trị dẫu có muốn hay không, yêu hay ghét..Chán, hay buồn
nôn như các ngài hiện sinh, yêu cái Không cái Có như cả Phật
cả Chúa v.v
Ấy nhưng mà cái cung cách
chính trị thì vô thường.. ngây thơ, ngớ ngẩn,
khôn ranh, chân thành, tinh tế, dại dột v.v cứ tùy.
Ðể cho công bằng, và trước khi đi miên man rộng hơn
và sâu hơn, Chúng Tôi xin kể lại một chuyện vui về
Chính Trị của một đám khoa bảng đại trí thức
luật gia, cựu VNCH Chúng Tôi . Nó lạ lùng lắm..
Cách đây không lâu, có một đám
Chúng Tôi họp nhau lại làm đơn kiện V.C vi phạm hiệp
định Ba Lê và đòi Quốc Tế trả lại miền
Nam cho Chúng Tôi...Ðể Chúng Tôi lại được sống
trong "Miền Nam Tự Do" cùng thế gìới Tự
Do!!! Vì tất cả diễn biến từ sau năm 1973
là trái phép! Trái Công Pháp Quốc Tế...!!! ( Giời ạ ! Cứ
nghĩ đến là không nín được đánh rắm!!! Ai mà khó sinh đẻ
nghe chuyện này là xong ngay!!!)
Không biết mấy vị
đại khoa bảng, trí thức luật gia này của miền
Nam Chúng Tôi họ ăn học như thế nào! Có lẽ họ được
du học và tu nghiệp ở mặt trăng! Cho nên họ mới
nghĩ và tin tưởng cái hệ thống quyền lực
"Quốc Tế " như thế....Giả sử mà có cái
"Toà Án Quốc Tế" như thế và V.C nó "sợ"
thật đi nữa, hoặc ngây thơ hơn nữa là V.C sẵn
sàng thi hành "án lệnh, phán quyết" của mấy
thằng thực dân mũi lõ, đông chữ tối dạ,
nhưng ma lanh ấy đi nữa, thì còn cái số phận
của đám anh em cùng một mẹ Âu Cơ cha Lạc Long Quân miền
Bắc thì sao? ... Thì ...thì ...thì kệ
cha Bác Hồ với Chúng Nó... Anh Em đồng bào Ðất Nước
Dân Tộc là .. hai cơ mà !!!!..Khổ! Cứ muốn văng tục....
nhưng mà nhịn cười không được! Dẫu là cười ra nước
mắt! Cười đau trái tim. Cái thói chữ nghĩa nó lạ
lùng nhỉ! Như vậy bây giờ thì các bạn chẳng
lạ lùng gì về việc Chúng Tôi, những thằng
con Nam, Bắc, cùng một mẹ một cha đã từng
túm nhau, cắt cổ nhau thẳng thừng không thương tiếc!
Và lúc nào cũng sẵn sàng ôm mông thằng Tàu, thằng Nga,
thằng Mỹ, thằng Pháp v.v mà hít, mà hót nào thắm thiết
hữu nghị, anh em, thày trò đủ thứ, tưởng
niệm những Anh Hùng Ðỏ, Xanh đã khuất!!!
Nhưng không bao gìờ có thể Nam Bắc nắm tay nói lời
sòng phẳng! Sòng phẳng thôi, chứ chưa nói đến
hòa giải, thương yêu...Ngay cái nghĩa, cái tình với
những anh em hai bên đã khuất cũng không có...dẫu
chỉ một nén hương đạm bạc dâng lên cho một đồng
bào vô danh bất hạnh!
Ấy mà không hết đâu! Những
cái cười ra nước .... này không chỉ là "độc hữu"
của các người khoa bảng Chúng Tôi đâu nhé...Lắng nghe
các vị "bô lão" của Chúng Tôi ở trong nước
cũng sẽ "kinh ngạc" không kém! Dù họ được
tôi luyện trong "chiến tranh chống ngoại
xâm", và đấu đá phe đảng một thời cơ đấy.
Hãy cứ soi xét những
sự vụ gần đây thôi, Chúng Tôi cũng thấy được
các "bô lão" của Chúng Tôi rất "hiện
sinh", cái Hiện Sinh Như Là Một Thể Chế, mà ông
Nguyễn Văn Trung đã nhận định: Ngày Hôm Qua dẫu
sao vẫn cứ tốt hơn hôm nay, và Ngày Mai thì không tin
được!!! Dẫu có nhiều kẻ không đồng ý như vậy,
theo kinh nghiệm hiếm hoi can đảm của họ, là
không đúng. Mà thật thế , chỉ có một số nhỏ
trước đây đã lấy sinh mạng và trí tuệ can đảm
của mình để "khước từ" cái Thể
Chế Hiện Sinh do chế độ cài đặt vào đời sống
tư duy của họ. Họ dãy dụa để vượt
thoát nó. Chẳng hạn như một số vị trong Nhân Văn
Giai Phẩm như Cụ Phan Khôi, Phùng Quán, Ông Nguyễn Chí Thiện,
Nguyễn Ðan Quế. v.v . Nhưng như hôm nay lại thêm đầy
dẫy những ngưòi khưóc từ , và muốn đạp đổ
nó, như đồng bào Phật Tử , Hoà Hảo, Gia Tô giáo Nguyệt
Biều v.v Các vị vô ưu vô úy như Thượng Toạ Quảng
Ðộ, Huyền Quang, Tuệ Sĩ, Không Tánh v.v Nhưng dẫu
sao Chúng Tôi vẫn thấy đúng. Ít ra bằng kinh nghiệm
não trạng của đa số Chúng Tôi, những người
đã 70 năm bị lăn tròn, cuốn méo trong cái thể
chế ấy, và sống như thế...dẫu một số
ít đã "dám" ra ngoài đi vào cõi "tư sản"
mà cái đầu Hiện Sinh như thế vẫn không suy giảm!!!
Các "bô lão" này của
Chúng Tôi, kiến nghị, đề nghị, ngỏ ý
hãy thay đổi để tiến về "quá khứ"!!!
Cái quá khứ vàng son của các "bô lão có lão Hồ
thánh thiện, tài năng vô địch, chí nhân, chí thánh v.v"
Những yêu cầu, kiến
nghị hãy bỏ điều 4 hiến pháp, và thực hiện
những gì "thánh Hồ đã thực hiện và dạy
bảo"!!!
Chúng Tôi nghe mà mát ruột! Lục
lọi ký ức tìm lại những "mảng
hiến pháp cũ", so sánh với "hiến pháp
mói", thấy cũng có gì khác đâu !!! Ðiều 4 hay
không Ðiều 4, thì những khoản nhân quyền,
pháp trị, quyền tự do của công dân v.v cứ vẫn
thế! Nó cứ vẫn là trong văn bản, cái văn bản mà
chẳng ai màng biết đến. Dĩ nhiên trừ những
"tay lý sự" học "gỉa" v.v. Chứ
từ Hồ Chí Minh cho đến bây giờ chẳng có ma nào
hành xử theo nó cả! Tất cả Chúng Tôi sống như là
những "thói quen", những "tiền lệ":
Trên đè, dưới dạ! Thượng đội hạ đạp! Ai luồn
được thì cứ luồn, viết thì cứ lách,
lách rồi lại chui , chui rồi lại trốn v.v !!!
Như thế vấn đề là
văn bản Hiến Pháp, Cương Lĩnh Chính Trị, Nghị Quyết
Trung Ương, hay não trạng con người, cơ chế độc
tài toàn trị, thể chế vô nhân phi pháp, phi dân chủ? Vậy
có sửa Hiến Pháp hay gì gì đi nữa thì
đã sao nào?
Chúng Tôi có bàn với nhau và gọi
ới đám Chính Trị Trung Ương Ðảng rằng: Chúng Tôi mà
là các ông Chúng Tôi vất mẹ nó cái Hiến Pháp ấy đi , và
cũng chẳng thèm lấy lại cái Hiến Pháp khí gió thời
già Hồ làm cái gì.. Lão chỉ vay mượn của
Mỹ sơ sơ.. Còn Ta cứ lấy nguyên si cái Hiến Pháp
của Mỹ về đổi tên sơ sơ cho mấy "bô
lão" và học giả vừa lòng! Ðã chết
ai đâu! Mình có đưa cho ai đọc, mà đọc rồi đứa
nào dám làm trọng tài, ai "cho chúng nó làm trọng tài!!! Khi tất
cả Tam Chế là Ðảng Viên cả!!! Còn có lợi
nữa ! Trong thì bố bảo ai dám dẫn chứng Hiến
Pháp, Pháp Luật... Mở miệng đi tù tội lạm dụng
dân chủ ngay! Vi phạm luật an-ninh quyền lợi quốc
gia... Chánh án là Ðảng, Công Tố là Ðảng...v.v Ðảng
chẳng bao giờ Vi Hiến cả! Ðảng đẻ ra Hiến
cho mọi người ngắm thôi...Ngoài thì ngoại quốc
nó hí hửng ca ngợi đổ tiền vào đầu tư, viện
trợ... nhất cử lưỡng tiện!!!
Ðấy các bạn thấy
cái lũ Trung Ương Ðảng của Chúng Tôi có dốt không cơ
chứ!
Chúng Tôi có lần đã
vã bồ hôi hột khi tưởng tượng 100 năm sau này.
Khi thế hệ con cháu Chúng Tôi truy tìm về thời đại
"Hồ Chí Minh" với những bằng chứng như
những lá thư kiến nghị của bà mẹ Ông Vũ Thư
Hiên, vợ Ông Vũ Ðình Huỳnh, những kiến
nghị bài viết của các bô lão, các văn gia "yêu
dân chủ".. Thì sẽ không thể kết luận
khác hơn được rằng quả thật "thời đại
Hồ Chí Minh" là thời đại vàng son của dân tộc!
Vì "Ai" cũng nuối tiếc như Bà Huyện
Thanh Quan nuối tiếc nhà Lê!!!
Với những "sở
cứ, bằng chứng" như thế. Có ai không kết
luận rằng:
1-Hồ Chí Minh quả là
minh chúa thánh nhân! Thập toàn từ thiện! (dĩ nhiên trừ
cái tật hút thuốc nhiều và không có vợ!!!). Yêu Tự
Do, Dân Chủ!!!
2- Thời đại của
"Người" phải đầy dẫy Công Lý, Nhân Bản,
Pháp Trị, Ấm No, Hạnh Phúc, Công Bằng Văn Minh v.v Bằng
chứng là "lời Người Còn Ðó", Hiến
Pháp của Người còn đó, và những lá thư kiến nghị,
kêu oan, nỗi lòng hoài cổ về Người, thời
Người còn đó!
3-Chỉ vì cái lũ
"con cháu của Hồ" bất mục làm nát việc,
hỏng đại sự Cách Mạng... Và do đế quốc có
dã tâm, bọn diễn biến hòa bình, phản
động nó phá mà thôi!
Nghĩ đến phát lạnh!
Mà không lạnh không được các bạn ạ! Vì không cần
phải đợi đến 100 năm sau đâu! Mới vừa đây thôi ,
cái ngưòi Vũ Huy Quang (VHQ) nào đó đã dùng lý sự
, chứng cớ như thế (Thư của bà vợ ông Vũ
Ðình Huỳnh, bà Ng thị Ngọc Lan, vợ Phạm
Viết, Trần Ðộ, Lê Hồng Hà .. Và cả văn bản
lời "Lê Nin" nữa cơ v.v) để phê bình quyển
"Công Lý Ðòi Hỏi" của Ông Nguyễn
Minh Cần đấy nhé! ( Vũ Huy Quang "Cùng nhìn lại
lịch sử"...Báo Người Viêt, mục Diển Ðàn
ngày thứ Năm 2-8-2001 trang B1).. Nhưng mà VHQ cũng đúng phần
nào khi nhận định rằng những ngưòi "chống
cộng" đa dạng ở Cali bây đâm ra chống nhau một
cách "cũ kỹ" như thời chiến tranh lạnh!
Nhưng VHQ quên không nhắc đến
những người "ôm cộng" cũng rất "đa
dạng", và cũng vẫn còn "ôm nhau" một
cách "cũ kỹ" của thời "lạnh chiến
tranh"! Ôm cộng vì không thấy Tư Bản nó toàn bích
như "Bác Hồ, Lê Nin nói về Thiên Ðường Cộng Sản"!
VHQ này còn rất "duyên dáng" nêu lên những câu hỏi
về tội ác thực dân đế quốc nữa cơ, để
biện minh cho sự "chính đáng của Cộng Sản"!
Những "thóai hoá của Cán Bộ mới là hậu quả"
cơ đấy!!! Ðúng y chang "tinh thần kiến nghị,
phò Chính Thống, chờ Thánh Ðế hồi tâm"
của các "Bô Lão" Chúng Tôi... VHQ này tài thật!!!
Người mà đọc những
lý sự phân tích này ắt sẽ phải hỏi rằng
tại sao người ta nêu lên những "tội ác" hậu
quả của Chủ Nghĩa Cộng Sản mà không ai lên
án hay đúc kết tội ác của Chủ Nghĩa Tư Bản
nhẩy? Thế mới có chuyện mà bàn chứ.. VHQ chê ông
Nguyễn Minh Cần (NMC) là không phân biệt được đâu là
chuyên chính Ðảng, và chuyên chính Vô Sản..Quả thật,
Chúng Tôi cũng chịu, không thể phân biệt được!
Vì Chữ thì Khác nhưng vật là một "duột"...!!!
Nhưng mà Chúng Tôi lại phân biệt được rất rõ đâu
là văn bản chữ nghĩa , và đâu là những hiện trạng
xảy ra, đổ lên, đè lên trên đầu thân xác Ðất Nước,
Dân Tộc chúng tôi từ những chữ nghĩa ấy cơ đấy!
Chúng Tôi còn khá hơn một
bước, là cũng còn phân biệt được đâu là sụ
tàn hại của Thực Dân, và đâu là cơ chế Tư Sản,
tính Tư Bản, chứ không phải Chủ Nghũa Tư Bản!
Vì Tư Bản không phải là Chủ Nghĩa mà chính là cái
bản tính tự nhiên hành, ứng xử của con người
trong xã hội tương tranh cầu lợi...ngay cả ở
trong cái gọi là XHCN của Lien Xô hay ở đâu cũng thế...Cũng
muốn sở hữu, muốn cầm cân nẩy lợi và
sai phái người khác ếu được (dại gì không!!!)...
Cái khác là làm sao có pháp luật để gia giảm cân bằng
chứ không tru diệt ép buộc bằng bạo lưc khủng
bố....Và thế là cái XHCN, lý tưởng CS nó chết
không kịp dãy.. Và cái gọi là "Tư Bản đang
dãy chết" lại cứ sống , và sống mỗi
ngày mỗi khác.. dẩu không là thiên đường toàn phúc...nhưng ai
cũng không muốn "bỏ hẳn".. kể cả
VHQ... Và thật mỉa mai thay, nhất là các Ðồng Chí
Lãnh Ðạo CS còn xót lại trên địa cầu
này không những không muốn bỏ mà còn muốn chỉ
ôm cho mình, cho gia đình mìh, mà không san sẻ cho
nhân dân mọi người cái tính "tư bản tư hữu" ấy!!!
Vì thế nhận định
cho đúng thì hôm nay ở những nơi "gọi là
XHCN" thì chỉ là XHCN cho người cầm quyền,
vì họ hưởng cái gì cũng "của
chùa" của nhà nước, quốc gia lo cho họ. Nhưng
"tư bản thị trường tự do" thì ứng
dụng cho những người khác, nghĩa là mặc chúng mày
sống sao thì sống, tự do đi, mạnh được yếu
thua... nhà nước không có trách nhiệm lo!!! Nhưng cấm không
được tự do nói, tự do đi lại, tự do phản đối,
chọn lựa lãnh đạo v.v
Thật ra Chúng Tôi phần lớn
cũng chỉ là các dân đen, lấy đít trầu làm thước,
vo gối nhìn trời, nên không thông hiểu thiên hạ
kim cổ và lý sự xa vời làm con mẹ gì!
Chúng Tôi cứ nhìn vào mâm cơm hàng ngày, những cái bản
mặt "sằng sằng như cặc phải nước
sôi", những lời nói "câu trước chửi bố
câu sau", nhan nhản hàng ngày của lãnh đạo, mà
phán xét về hiện trạng và vận mệnh Chúng Tôi...Mỹ,
Pháp, Nga, Tàu v.v nó sai, nó đúng kệ cha chúng nó.. Chỉ biết
Chúng Tôi đã bị dí súng vào đầu ăn bánh vẽ, và cố
tưỏng tượng mà nuốt.. Và cái nguyên nhân khốn nạn
của cuộc đời Chúng Tôi rõ ràng là do Hồ Chí Minh
đã đưa cái CNXH về ứng dụng. Và từ đó nó đẻ
ra cái hiện tại bây giờ...Chúng Tôi cứ phải gầm
mặt mà "hưởng" ....để chờ bỏ được
đi ra nước ngoài mà lý sự "thoải mái , uyên
bác" như VHQ thôi!
Hưởng những cái thứ
này nhiều quá, mà lại được nghe, đọc những kiến
nghị dẫn chứng của "cụ Hồ"nhiều
đến nỗi Chúng Tôi mơ ước làm sao cho cái thằng cha Già
Hồ này nó sống lại cho xong sự đời! Vì
lão già Hồ này mà sống lại thì mọi vấn
nạn coi như xong...Vì cho đến nay những dẫn chứng
tốt đẹp đều hướng về "Người".. Nếu
"Người" còn sống thì .....thì ...
thì...Chúng Tôi sẽ còn và có thêm đủ thứ tốt
đẹp hơn bất cứ quốc gia nào trên quả địa cầu
này!!! Người là nguồn mơ ước, là quan toà, , là chân
lý, là nền tảng của mọi tư duy ...Và là giải
pháp v.v
Vì thế mà khi nghe Ông
Trần Khuê "đòi" đem người đi chôn! Chúng Tôi
đã dãy nảy lên! Chôn à ! Sao mà dại dột, phí phạm
thế! Làm như vậy là ngu còn hơn những đứa trong
bộ Chính Trị nữa! Và còn trái cả ước muốn
của "Người" nữa cơ đấy! Những đứa
trong Chúng Tôi dẫn giải rất khoa học rằng Người
lúc nào cũng quên mình vì nhân dân, cố chỉ làm
sao cho đất nước giàu có, dù đã chết đi.. Cho nên
không được chôn Người nó phí phạm.
Hãy để người
"nằm" ở phi trường Tân Sơn Nhất, nơi cố
hương của nhiều đứa "Ngụy phản động,
căm ghét Người". Vì biết thế Chúng Tôi sẽ để
ra một khu đặc biệt để cho những "khúc ruột
xa ngàn dặm" này về nhổ nưóc bọt vào quan tài kiếng
của Người, giá chỉ lấy 10 Mỹ kim cho mỗi lần
nhổ mà thôi.. Chúng Tôi biết chắc sẽ nhiều đứa
cả Nam lẫn Bắc sẽ cố dành dụm để mà
được nhổ nhiều lần.. Như thế Chúng Tôi sẽ vừa
thâu tiền vé "nhổ mặt Người" vừa hốt
tiền máy bay, tiền cư ngụ ăn sài của Chúng nó nữa!
Như thế , không những sẽ lấy của những đứa
"chạy trốn quê hương theo tư bản" 3 tỷ Mỹ
kim hàng năm, mà là 300 tỷ Mỹ kim hàng năm... Và còn tạo
ra công ăn việc làm cho nhân dân trong nước, không bao giờ hết
việc...Cứ thấy chúng nó đủ các hội đoàn Chống
Cộng thì biết...Chúng nó ghét căm "Người"
càng nhiều thì ta càng lợi... Cái lợi nhất là
chúng nó ghét "Người" cái kiểu "cũ kỹ
" ấy, thì chỉ đổ tiền vào để được
nhổ mặt Người... và không còn tiền để mà
chống... và quên luôn chống "Chúng Tôi"...
Chúng Tôi đảm bảo
"Người" sẽ hài lòng, vì đúng với
ý nguyện của Ngưòi! Chết rồi mà cái xác
thối vẫn còn có lợi cho lý tưởng Cộng
Sản và Ðất Nước Nhân Dân XHCN đến thế, và hại
cho kẻ thù đến thế...Ông Trần Khuê rõ khờ!
Ðã bảo Chúng Tôi chỉ đa phần là nông dân, nên cái
gì cũng quy ra thóc cả! Chắc ăn như bắp!!!
Phải chăng các "bô
lão" của Chúng Tôi vẫn còn ẩn núp trong
cái vùng "lù lù một đêm tối giữa ban ngày, nhưng lóng
lánh đẹp nhất tên Người" của thời đại
"thực dân đỏ" kiềm chế : loa kề tai,
súng kề đầu! Trong khi âm vang chân lý, lòng can đảm,
trí huệ núi sông cứ vọng đi mãi ở đâu đâu?
Những cái
nhìn "trật duột" về Ta:
Có lẽ phải xin phép trở
lại với bạn đọc về quan niệm cầm bút
của Tôi, đó là sòng phẳng với chính mình trước.
Tôi cầm bút là để nói với chính mình, để gạt
bỏ những gian dối từ chính mình đến mức
tối đa. Nhất là trong hoàn cảnh tha phương, thì thật
ra có nói cái gì viết cái gì cũng vẫn chỉ
là nói và viết lăng nhăng thế thôi. Chứ chẳng thể
"làm" hay "mưu cầu" chi cả. Và như thế,
Tôi nghĩ , qua kinh nghiệm thực tế làm người Việt
Nam với gần 30 năm trên đất nước cũng như mấy
lần trở về, Viết và Nói ở ngoài Việt Nam,
nó không như ở trong nước. Mỗi lời , mỗi chữ
là một "nghiệp" vận vào bản thân, nhãn
tiền! Rõ ràng, Viết và Nói ở trong nước hay
trong bất kỳ ở thể chế phi nhân, phi dân chủ
nào cũng đều là cái "nghiệp" với những
quả báo nhãn tiền đối với bản thân, gia
đình và người thân quen lân cận, Tốt hay Xấu. Và
, dĩ nhiên cho cả xã hội nữa!
Cái "nghiệp" của
những sĩ phu cứ "dư nước mắt khóc người
linh tinh" tự nhiên "một lời là một vận
vào khó nghe". Sự chọn lựa tư thế và cách nói, dẫu
có thế nào, đúng sai, hay dở, chân giả v.v đều vận
vào thân và đi ra từ một quyết định tâm tư rõ rệt.
Bồi bút Tố Hữu, Nguyễn Công Hoan, anh em Hoài Thanh
Hoài Chân, Công An Nguyễn như Phong, hay những người chín trực
Trần Ðộ, Cha Lý, Thượng Toạ Quảng
Ðộ, Trần Ðăng Khoa , Dương thu Hương, hay Cụ bà Thu,
Anh huynh trưởng Hồ Tấn Anh v.v đều như thế! Họ
biết "nghiệp quả" của họ và trách nhiệm
hành xử tư thế của họ.. Tôi không ở trong những
hoàn cảnh trực tiếp như thế, nhưng vẫn thường
đi về đất nước, nên cách nào đó cũng sẵn sàng chấp
nhận "nghiệp quả" hành xử lời nói của
mình, dẫu chỉ là những bốc phét. Tôi chỉ
thể hiện hết cái chân tính "Trăm voi không được
bát sáo, Ðánh trống bỏ dùi "của cái nghiệp nói
và viết ở nơi tự do này của mình. Mà nói cho
cùng, nếu chỉ cứ ở ngoài này mà nói, mà viết
thì rõ ràng chỉ là "đánh trống bỏ dùi,
trăm voi không được bát nước sáo".
Khi người yêu giận dỗi,
người ta thường phải thủ thỉ nhỏ nhẹ
để làm hoà. Hoặc ít ra để nói được những
gì mình muốn nói. Vì Chúng Tôi biết những
người Việt Chúng Tôi bây giờ họ giận lẫy cả
đến Tư Duy, Chính Sự. Nói một tí là họ giẫy nẩy
hoặc tìm đủ lý cớ mà buộc tội, nói
hành nói tỏi Chính Trị, Quốc Sự... Cho nên ngay từ
đầu Chúng Tôi đã tự nhủ rằng sẽ nói......bằng
ngôn ngữ phong cách của một anh tình nhân, tay vừa
vân vê mấy lọn tóc người yêu (hay vân vê bất cứ
cái gì mà một anh đa tình có thể nghĩ đến!!!)
mà thủ thỉ. ..Nhưng cái tính của người học ít lại
ham nói nó đưa đẩy thành ra không vân vê tà áo được.. Cứ phải
nắm tóc, níu áo nhau, quát nhau mà phân minh...
Không thế cũng khó lắm...
Kể cả trong lẫn ngoài, cả cái ban Văn Hoá Tư Tưởng,
A 25 gì gì đó, lẫn những người trong Chúng Tôi
đều có chung một lập trường về Chính Trị rất
vui... và cũng rất trật duột...
Ðảng CSVN hay những
Chế Ðộ độc tài phi dân chủ, bất nhân
thì luôn luôn có cùng một luận điệu rằng :
Ai có nghề đó, đừng có
dính đến chính trị. Bất cứ cái gì Chính Trị
đều xấu và mưu đồ gì gì đó, đều có tội...
(Khổ thế! Chính Trị mà không mưu cầu cái gì hết
thì có nghĩa khỉ gì cơ chứ. Ngay đi tu cũng
là có ý đồ mưu cầu nữa là!) Và những phần
tử Chính Trị ở trong nước là do "thoái hoá, mất
lập trường, hoặc bị xúi dục, ảnh hưởng
xấu v.v Còn ngoài kia là do một bọn tay sai hoặc
không có nghề nghiệp vững chắc, không có tài sản ổn
định, đời sống không no đủ .... nên bung xung cho đời
nhớ tên mình mà chọn Chính Trị.. thế thôi! Nghe
tưởng nó quân tử, cao siêu mạt thế vô nhân vời vợi!
Như thế Chính Trị, Chính
Sự, Quốc Sự là một "đặc quyền"
không thể chia sẻ với ai khác.. Buồn một điều
là không chỉ những tên Cộng Sản, độc tài nghĩ
như thế! Nó còn ăn nằm trong đầu óc của những
"nông dân" Việt khắp nơi nữa cơ.. Những người
đã ra đi vì "chính trị " cơ đấy.. Thiên hạ,
dẫu có khoa bảng, ngâm cứu, cứ hiểu Chính Trị,
Nói Chính Trị, Làm Chính Trị, Ðấu Tranh Chính Trị
v.v lộn tùng phèo..
Làm Chính Trị và
Ðấu Tranh Chính Trị. (hay nôm na là làm cách mạng đấy!!!)
Làm Chính Trị là vận động
quần chúng để thay đổi chính sách, thay đổi và ứng
dụng những điều mình tin tưởng trong một
cơ chế đồng thuận, bình đẳng tản quyền.
Ở các quốc gia tư sản ổn định, như thế làm
Chính Trị trở thành một "nghề", như tất
cả các nghề khác.. cái khác là nghề chính trị nó không
cần khoa bảng hoặc điều kiện huấn luyện,
kinh nghiệm, hoặc tốt nghiệp chính thức nào cả...
Nhưng nó lại chi phối các nghề nghiệp khác...vì
bản chất của nó là ứng dụng và thực hiện
chính sách...Ðiều đặc biệt là không ai thần thánh
hoá , nghiêm trọng hoá , hay cưòng đìệu hoá cái nghiệp
vụ Chính Trị cả. Bực bội một chính sách
gì gì đó của nhà nước là nhẩy ra làm chính trị
một mùa rồi thôi cũng được!
Ngày hôm nay, điều kiện
của những quốc gia ổn định và đã phát triển
đặc biệt là với hệ thống và cơ chế tư sản,
rất khó cho một người bình thường đi Làm Chính
Trị , vì nó rất tốn tiền, (chẳng hạn
như ở Mỹ, vợ ông Bob Dole phải bỏ cuộc chỉ
vì không đủ tiền!!!). Vì thế ở các nước
Tư Sản Dân Chủ ổn định, những chính trị gia
đa số là các nhà tư sản lớn, hơn là những trí thức
gia. Trong khi ở VN ta, và trong "Cộng Ðồng"
ta, những vị "đấu tranh chính trị" thường
là những vị Sĩ Phu ( khoa bảng và không khoa bảng)
có ý thức cách mạng xã hội..
Cho nên nhận định một
cách " miệt thị " những người không có
"thành quả" tài chính mà làm chính trị là rõ ràng
có "ý đồ xấu"! Theo Chúng Tôi, nếu không phải
là lối nhận định quá đơn giản và thiếu tham cứu
sâu sắc..Và, nếu không muốn nói là cũng bị mặc
cảm, hoặc định kiến hình thành từ một
số kinh nghiệm xấu nơi vài cá nhân "làm chính trị
cộng đồng xôi thịt"....
Lịch sử VN chưa bao giờ
có Dân Chủ thật sự và chưa bao giờ là xã hội
tư sản ổn định dân chủ, nên hầu hết những
người trong Chúng Tôi, trong hay ngoài, đều là các nhà "đấu
tranh chính trị". Chúng Tôi chưa hề ở vào vị trí
"làm chính trị trong một chế độ" như những
người Chính Trị gia phương Tây, nghĩa là hợp pháp và vận
động quần chúng công khai, [nhiều khi chỉ vận động
giới hạn bằng một hoặc hai vấn đề
xã hội (issues) cũng là Chính trị gia! ] với những
phương tiện truyền thông công chúng v.v Mà ngược lại
Chúng Tôi, những người Việt Nam thường phải
"đấu tranh chính trị" chống lại với một
thể chế, chứ không "làm chính trị trong một
thể chế", có nghĩa là luôn luôn bị đặt ở
ngoài vòng pháp luật hoặc "bán công khai" mà
thôi...như thế hầu hết những ngưòi VN dính líu đến
Chính Trị từ đầu thế kỷ thứ 20 đều ít
nhiều mang tính chất "cách mạng".. Có nghĩa là
họ Ðấu Tranh Chính Trị để thay đổi một
thể chế chính trị, thay đổi não trạng của
đại đa số quần chúng, thay đổi xã hội, hơn
là làm chính trị ứng dụng, thay đổi chính sách như các
nước đã ổn định...
Như vậy làm sao mà có thể
nhận định đơn giản, nhầm lẫn và hồ đồ
như thế được! Cụ Phan Bội Châu, Nguyễn Thái Học
và ngay cả Hồ Chí Minh v.v đâu có thành công về tài chính
đâu? Và ngay ngoài này, dù trong hoàn cảnh tạm cư, định cư ở
xứ người, những người Việt Nam Chúng Tôi, vẫn
cứ là "đấu tranh chính trị" với chế độ
hiện tại ở Viêt Nam, chứ đâu phải là làm chính trị
ở nước sở tại, cư ngụ thường trú!
Cũng vì thế mà thường
những người làm "đấu tranh chính trị" là những
người không thành công tài chính, vì không thể thành công
tài chính được nếu dấn thân vào con đường "Ðấu
Tranh Chính Trị" : Giờ giấc, chí hướng không nằm
ở xứ sở đang cư trú! Ngược lại , thường những
người không "đấu tranh Chính Trị" lại thành
công tài chính vì họ có giờ làm ăn và dĩ nhiên có đủ
tâm trí để làm "Chính Trị" tại quốc gia cư ngụ..
Nhưng có lẽ cũng nên mở
một cái ngoặc nhỏ ở đây. Trong thúng gạo thơm thể
nào cũng có sỏi cát, trong đám kim cương hẳn cũng có những
viên đá trắng lợn cợn. Với những hạng xôi
thịt thì thưòng nhìn nó cũng giống những
người Ðấu Tranh. Chỉ khác ở chỗ khi thời
cuộc thay đổi những người đấu tranh đau xót hoặc
hân hoan, vì thật sự cuộc đời của họ
là "thời cuộc", như chúng ta đã thấy ở
cụ Phan Chu Trinh, Phan Bội Châu, hay các nhà đấu tranh ngay
trong phía Cộng Sản. Công việc mưu sinh, nhà cửa, nơi
cư trú v.v có thay đổi trở ngại thì cũng chỉ
như thay một đôi dép rách..thế thôi. Nhưng ngược lại, với
những hạng xôi thịt, thì đấu tranh chỉ là
một thứ trang điểm! Cái công việc làm, nhà cửa cư
trú ..vân vân.. mới là cái chính, là cuộc đời họ. Những
thứ này mà có thay đổi trở ngại thì, với họ,
sẽ như trời sập, cuống quít; và họ sẽ trút
bỏ "thời cuộc vận mệnh đất nước"
như một đôi dép rách để lo việc riêng trước!!!
Cũng nên ghi lại thêm ở
đây, là ngày trưóc trong thời đấu tranh chống thực dân.
Một cách công bằng và sòng phẳng, "Có lẽ"
phải nói những người Cộng Sản theo Hồ Chí
Minh, nắm được thế thượng phong là vì hầu
hết họ đều coi cuộc đấu tranh là cuộc đời,
tương lai của họ.! Còn lại, tất cả là phụ.
Họ thường không có nghề nghiệp, đời sống
"vững chắc", rày đây mai đó. Trong khi các tổ chức
khác, ngoài một số rất ít thành viên dấn thân, chuyên
nghiệp. Còn lại hầu như đều có nghề nghiệp
cơ sở sinh sống "ổn cố", hay khoa bảng
chức vụ.. Vì thế, Ðấu Tranh với họ
không là một, mà chỉ là một nửa.. Có lẽ thế..
Tóm lại, khi xã hội
ổn định trong nền Dân Chủ và Pháp Trị, tư sản
hay không tư sản, việc Chính Trị là một cái nghề,
một nếp hành xử xã hội tương quan đóng góp kiến
tạo, xây dựng, duy trì nền tạng chung
bình đẳng của lẫn nhau, trong một quy ước
dân sự rõ rệt . Trong khi ở những xã hội
chưa có Dân Chủ Pháp Tri, thì không có việc làm Chính Trị,
mà là Ðấu Tranh Chính Trị. Ðấu Tranh Chính Trị
không phải là một nghề, mà là một "thiên chức",
một hành xử chính tâm, xả kỷ để hoán chuyển
cả một thể chế, xã hội. Nó đòi hỏi
vô điều kiện và phi quy ước. Nghĩa là hầu như
không có nền nếp sinh hoạt gì cả. 24 giờ một
ngày, 365 ngày một năm , và nhiều khi cả đời như cụ
Phan Bội Châu, không có lãnh lương, nghỉ phép nghỉ hưu
v.v Tất cả là tự nguyện. Vì, tất cả
lá ý chí và ý nghĩa của đời người.
Nói một cách khác, làm Chính
Trị là "làm, ứng dụng đủ mọi thứ, mọi
điều với "Mọi Người", trong đó có chính bản
thân mình. Chính Trị nó là tất cả cuộc nhân sinh
này, Ông hay Bà, Anh hay Chị, có muốn "phi" cũng
không được! Có muốn rũ bỏ né tránh cũng không xong!
Ngay chính Ðức Giê Su Na gia Rét cũng phải làm Chính Trị
, Ðấu Tranh Chính Trị để thay đổi xã hội,
não trạng con người. Ðức Phật cũng
không thể thoát vòng Chính Trị, ngài phải đấu
tranh kịch liệt với xã hội của thời
Ngài, để giải thoát con người...
Ðây chính là hệ quả
của xã hội, hay nói đúng hơn là sự đáp ứng của
nhu cầu lịch sử... Và cũng chính là biên giới của
những so sánh cọc cạch, khiên cưỡng giữa những
xã hội có cấu trúc khác nhau và nhu cầu khác nhau của
những chuyên gia bình luận "ghế bành" ....
Nghĩ cho cùng, chẳng qua
do cái bệnh "linh thiêng hoá, hoặc độc quyền
hoá" quyền hành chính trị, và từ-ngữ Chính Trị
. Ðầu óc, não trạng "Nông Dân" nó ra thế!
Nói đến não trạng "nông dân", Chúng Tôi mới
nhớ là vừa đọc một câu chuyện về hiện
tượng "nông dân" này của một nhà văn Ðảng
Viên trong nước. ("Nông Dân" truyện thứ hai, trong
tập truyện "Những người thường gặp",
nhà xuất bản Tuổi Trẻ, của Trần Ðăng
Khoa...) ChúngTôi cũng có ghi lại cảm nghĩ khi đọc
cái tính Nông Dân ấy vì nó quen quen, quen lắm.
Ðã đăng ở đâu đó....! Xin ghi lại ở đây.
Những ngày
còn ở Sài Gòn lang thang quán cóc.. Tôi vẫn thích
nghe Khánh Ly hát câu "Ðịa
Ðàng còn in dấu chân bước quen", của
Trịnh Công Sơn thì phải.. Tôi không nhớ rõ lắm!
Mà có hề chi! Mình có làm từ điển, sách tham khảo
đâu mà cần chuẩn xác.
Nhất là vào những buổi
trưa.. Buổi trưa thì ở Việt Nam vắng lắm..
ai cũng ngủ cả.. Chỉ còn lại một vài
anh nhãi trẻ dở hơi, dư giờ nhàn hạ như Chúng
Tôi mới thức mà nhâm nhi ly cà phê đen, trong một góc vắng
của quán bên đường nào đó... Ðịa Ðàng vùng mơ ước,
quả thật khi đến nơi, bỗng thấy quen quen ...dấu
chân mình...Của chính mình chứ ai!!!
Nhưng ông nhạc sĩ ấy
nói về Ðịa Ðàng cơ đấy..Cái cảm giác thấy
lại Ðịa Ðàng nó lạ lùng thế... Mình
đã từng ỏ Ðịa Ðàng mà không biết...tiếc
thật.!!!. Còn Tôi đã từng ở trong cái thế-
gìới- hiện- sinh -như -là- một -thể -chế
mà không biết tên.. Cho đến khi nghe ông Nguyễn Văn Trung nhắc
tên thì bỗng nao nao... Nao nao không giống như những
buổi trưa ngồi hút thuốc vặt nghe Kánh Ly... mà nao nao
núng núng... Nao núng vì không hiểu làm cách nào vỗ vai để
nói với mọi người rằng cái hiện sinh ấy là
giả tưởng, là thuốc độc... !!!!
Khó lắm chứ phải
chơi đâu!!! Hôm qua đọc câu chuyện ngắn của Trần
Ðăng Khoa " Nông Dân" mới hãi hùng..Mới thấy
rõ là không thể, hay khó có thể...vỗ vai mọi người...
Lần này không phải bên
ly cà phê giữa trưa hè Sài Gòn, mà là giữa đời mênh
mông viễn xứ, tay cầm điếu thuốc Thăng Long hiếm
hoi còn sót lại sau lần về Hà Nội.. Ðọc
đến đâu là hãi đến đấy.. Không phải vì có
ma có quỷ ! Cũng không phải vì những cảnh
ghê gớm kinh dị trong ấy.. mà là nó giống quá, giống
y chang những gì mình đã kinh qua, gặp gỡ,
giao tiếp thường ngày trong những ngày tháng về sống
nơi đất Bắc...nhưng còn thiếu.. thiếu đến
kinh người..!!! Kinh người ở đây không phải những
cái "gườm gườm" của ông chú Nông Dân, nhìn
thằng cháu đảng viên cán bộ khi thấy nó dám "chê
bai dưa của Việt Nam", cũng không kinh hãi
vì cái cả tin, cái nghi ngờ của một bà mẹ
Nông Dân: lo sợ, khóc lóc khi "nhận ra" đứa con
đảng viên, cán bộ của mình đã mất lập
trường...Cái lập trường Ta, Chủ Nghĩa Ta. Phe Ta
(????) nhất định hay, giỏi, đúng, toàn thiện.. Không ai
có thể hơn được.. dẫu có thế nào!!!
Kinh người ở chỗ
cái tính Nông Dân ấy nó không chỉ là sở hữu của
người Nông Dân đất Bắc, gìói hạn ở phần
đất cách mạng nòi với 70 năm kinh nghiệm.. .Cơm
áo, ơn nghĩa Ðảng và Bác chỉ cân đếm qua cái cối
đá thủng...hai sào đất chết tiệt..
"Người nông dân ta dường
như không có thói quen so sánh mình với người dân ở
các nước tiên tiến, cũng không so với dân đô thị.
Họ chỉ so mình với chính mình thôi. Và thế
là thấy sướng quá. " (TÐK Nông Dân).. Có thật thế
không???
Lẽ ra TDK còn phải
nói thêm rằng : Còn có một cái sợ bao phủ những
nỗi đắn đo ấy! Có nhiều khi ngưòi ta biết
chứ, biế so sánh chứ ! Nhưng mà nếu mở lời
so sánh than thở sẽ thành đại họa cho cả bản
thân lẫn gia đình... Vì thế mà bà mẹ của
"anh cán bộ" đã không lý sự gì về
cái hay cái giỏi, cái tốt, cái xấu cả ... Bà không những
chỉ than phiền trách móc con mà còn khóc lóc nữa cơ đấy..Tất
cả nó là của một cái hãi sợ âm thầm khủng
khiếp bao trùm ký ức của Bà, bào trùm xã hội
bà đang sống...Nỗi sợ hãi mà Hồ Chí Minh và
Ðảng CSVN đã đặt để trong não trạng
tiềm thức của mỗi con người Việt Nam ngay từ
khi nằm trong bụng mẹ, qua cái lối hiện sinh nhu
là một thể-chế áp đạt khéo léo. ..
Vì mất quan điểm
lập trường như thế mà để lòi ra cho làng
xã, huyện, tỉnh người ta biết là mất hết
tất cả...là khốn nạn cả mọi người
liên đới...Ngày hôm nay thế là tốt rồi! Ngày mai ư? Xa
xăm lắm, nguy hiểm lắm, mông lung lắm!
Có lẽ cái tính Nông Dân thuần
túy, tinh tuý hơn nó phải ở chỗ này cơ. Trần
Ðang Khoa cố tình quên vì có lẽ nó là của
chính tác giả chăng? Bởi vì nếu nói đến cái sợ
của người "nông dân" thì phải nói đến
nguyên nhân gây ra cái sợ ấy. Mà nguyên nhân của cái sợ
ấy là gì? Là ai? Là Ðảng CSVN, là cái chế độ
man rợ vô nhân hiện tại chứ còn gì! Chính
Tác Giả cũng sợ chính cái Ðảng, cái cơ chế
này, nên phải bấm bụng mà dìm nỗi sợ
hãi của "Nông Dân", và của chính tác giả đi
.. Không thì sẽ không còn được viết, được
xuất bản, và mất hết, sẽ mất hết sạch
sành sanh! Thôi hiện tại được nói một nửa như vầy
là sướng quá rồi.. So sánh với người ta, với văn
nhân, văn sĩ người ta thì hậu quả khó lường....
Cái "Nông Dân" nó là cái này đây mới đúng! Nhưng không phải
chỉ có Nông Dân ở nơi xa xăm cách biệt là như thế đâu!
Cái tư duy, não trạng
"Nông Dân" này nó còn đậm đặc ở cả
thành phố, nơi những con người có cơ may giao tiếp thông
tin thế gìới, dẫu vẫn còn giới hạn,
hay đã có dịp đi ra ngoài nhìn ngắm, có cơ hội
so sánh mình và thiên hạ .... Mà kinh hãi hơn khi nó
còn tồn tại ngay ở những người đã
thành di dân, đã mang quốc tịch Anh, Mỹ, Ðức,
Pháp, Úc v.v Và, còn có khoa bảng nữa cơ chứ! Thế
thì kinh hãi biết chừng nào...
Tôi lạnh người không chỉ
vì khi thấy rõ Trần Ðăng Khoa cũng đang
"gườm gườm" nhìn Bùi Ngọc Tấn qua tác
phẩm CK2000! như thế! Và, chung quanh Tôi, vẫn có những
cái "gườm gườm" như thế! Nó bàng bạc ẩn
hiện như những bóng ma!
Trần Ðăng Khoa nhận
định như đinh đóng cột rằng đó là:
"Nông dân mình là thế.
Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Ðảng
chia cho họ một cái nồi đồng. một cái chảo
gang, một cái cối đá thủng trong cải cách ruộng đất,
cũng đủ để họ nhớ suốt đời, biên ơn suốt
đời. Rồi họ mang xương máu của chồng, của
con của chính họ ra để trả nghĩa. Hàng triệu
người chết trong mấy cuộc chiến tranh. Hàng vạn
người cho đến tận hôm nay vẫn không tìm thấy
được hài cốt. Họ chiến đấu hy sinh để bảo
vệ Tổ quốc, dĩ nhiên là như vậy rồi, nhưng
không hẳn chỉ có như vậy. Sự đền ơn trả nghĩa
ấy mới thiêng liêng và dữ dội biết bao. Bởi
thế, chẳng có sự phản trắc nào có thể tồn
tại được ở đất nước trong vắt một bầu
khí quyển nông dân.."
Quả thật, đối với
những não trạng "Nông Dân" như thế, một
lần được lãnh tụ xoa đầu, cầm tay, dẫu
không nói một câu, một ngày nhận tiền của nước
định cư, một mảnh bằng, một cái việc (job)
v.v Thì sự đền ơn trả nghĩa ấy sẽ
thiêng liêng... Một lần là trăm năm!!! Không nơi nào hơn đất
nước Tôi ... đang ở...dẫu có thế nào...!!!! Bởi
thế chẳng có sự "phản trắc" nào,
"thay đổi lập trường" nào có thể tồn tại
được ở cõi nhân gian này, cõi ta bà của những
con người hôm nay, trong vắt, tinh khiết tính khí "Nông
Dân" ngàn năm! Một lần mang ơn "cách không điểm huyệt
thầy Lê Nin", một lần anh em sông liền sông, núi
liền núi, một lần là đồng minh thân cận v.v Và, sẵn
sàng hy sinh cả mấy thế hệ, di sản văn hoá cha
ông, mà đền ơn trả nghĩa!!!
Tôi bỗng nhớ lại
câu chuyện có thật tôi đọc ở một tờ báo Úc,
do một ký giả viết về thế hệ cha mẹ
của mình, để giải thích hiện tượng Pauline
Hanson (Ðảng kỳ thị chống di dân Á Châu ở
Úc), Tác giả kể bố của mình là nông dân ở
Queensland, một lần được thủ hiến Joe Peterson
thuộc đảng Nông Gia Úc, bắt tay, Ông giữ bàn tay ấy
không rửa cả tháng trời...!!!
Cái khốn nạn cho đất
nước Tôi, cho dân tộc Tôi là dẫu có bao biến đổi,
tay có cầm bút, có gõ Ðiện Toán , có lái xe, có ở
nhà cao...có đổi đất nước, có đổi tên, đổi quốc
tịch thì Nông Dân vẫn cứ là Nông Dân.. trong máu..
Tôi ngửa lưng khi đọc hết
giòng cuối...điếu Thăng Long đã tắt ngủm...
đâu đây văng vẳng tiếng lòng.. "Ruộng
đồng còn in dấu chân bước quen"... Và
Tôi hiểu tại sao hầu như chế độ độc tài,
man rợ phi nhân nào, ít nhất là trên quê hương tôi, cũng ca ngợi
xiển dương nông dân, và cố gắng gìn giữ mọi
người là "nông dân" mãi mãi.... Trần
Ðăng Khoa, một cách nào đó cũng là một Nông Dân như thế.!
Cái Nghĩa với Sự Chết
Người "Nông Dân" Việt
chúng tôi không chỉ trọng cái nghĩa, cái ơn như thế
không thôi đâu.. Người ta mà thù ai thì chỉ có Trời
can ngăn. Chúng Tôi vẫn có câu đầu miệng, đầu mồm
"cứ đào mả bố chúng nó lên". Ðấy chúng
tôi mà ghét ai thì có chết rồi vẫn không buông tha
đâu. Nói của đáng tội! Cái tật lộng ngôn nói quá là như
thế thôi . Chứ thật ra "đào mả bố" ở
đây, là lấy tên tục ra mà chửi thôi, như chúng tôi vẫn
thường đào "mả bố " Hồ Chí Minh, Ngô Ðinh
Diệm ra mà chửi vậy thôi. Chứ có ai đào thật bao
giờ!
Vì đối với người
dân chúng tôi, cái nghĩa với người chết nó linh thiêng,
nhất là mả cha mẹ. Nói thế để khuyên răn người
đời đừng làm những điều đốn mạt hại
dân. Không thì thiên hạ người ta moi ra, chửi cả
cha mẹ mình, dẫu là đã khuất mặt. Như thế
là đại bất hiếu.
Ấy nhưng mà bọn vua chúa
quan quyền lãnh đạo ở đất nưóc chúng tôi,
thì chúng làm thật, làm rất chí tình mới mất
dạy vô nhân bản chứ! Xưa thì có Gia Long đào mả
Ðức Quang Trung, Minh Mạng xiềng mả Lê Văn Duyệt.
Thời cận đại thì nhà Ngô, đệ nhất cộng
hoà miền Nam, cũng thù đến cả cái xác chết. Và
ngay bây giờ, vào đầu thế kỷ thứ 21, kỷ
nguyên dân chủ và nhân bản của loài người, năm 2001, bọn
Ðảng CSVN, nhà "cầm quyền" của chúng tôi,
chúng nó hành xử đốn mạt hơn cả "tiền
nhân" của chúng nó... Chết thì cướp xác, hủy
xác, thiêu xác, không cho nhận, không cho chôn, không cho thờ cúng,
không cho tưỏng nhớ vong linh, như trường hợp cụ
bà Thu Phật Giáo Hoà Hảo, Huynh Trưởng Hồ Tấn Anh
v.v. Sống thì như Vũ Huy Cương (Phong tỏa , không cho
chữa bệnh để cho chết), không cho thăm viếng, chữa
trị như Hoà Thượng Huyền Quang v.v Những "thú
tính" như thế, được chúng nó mới sáng tạo! Thật
là "tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả" !
Mà đâu phải chỉ có thế.
Trước đó khi vừa chiếm cứ xong toàn bộ đất
nước, chúng nó đã đào mả, ngăn cấm cúng tế vơí
những nấm mộ của đồng bào nhưng khác chiến
tuyến ở nghĩa trang quân đội miền Nam. Ngay cả
mả đồng đội của chúng nó, chúng nó cũng
lãng quên. Chúng chỉ xăm xoi tìm mộ Mỹ, Úc để
lấy tiền, dựng đài để lấy quan điểm ngoại
giao. Thế đấy! Còn những người anh em Chúng Tôi
của miền Nam Tự Do cũng chưa có bao giờ để một
giọt nước mắt, một nắm hương cho đồng bào
anh em bên kia chiến tuyến đã khuất của họ.
Nhưng vẫn cứ hàng năm tưởng niệm đồng minh lạ
lẫm! Truyền thống nhân bản của cha ông chúng tôi
đâu phải thế! Ai, thánh thần linh thiêng nào chứng cho
lòng "thành" của những não trạng này
được nhỉ?
Chúa Phật chắc cũng
phải chửi thề!
Cái nghĩa với "kẻ sống": Ăn cây
nào rào cây đấy hay Ăn cây táo rào cây xoan đông?
Lẽ ra chúng tôi đã bàn
chuyện cái-nghĩa-của-kẻ-sống này khi nói về
"tính nông dân" cơ. Bởi vì tục ngữ nước
ta thường nhắc đến trồng trọt gặt hái cây
trái v.v để răn đời, tỏ chí. Nhưng thật ra nó là cả
một "triết lý sống" của đại đa số
người ta, nhất là những người chúng tôi, trong cũng
như ngoài, cũ cũng như mới, Ngụy cũng như Cộng.
Phần lớn lại được vận dụng lý sự
của nhiều bậc văn gia, học giả, khoa bảng,
mô phạm. Thành ra không thể "qui tội" cho nông dân
cái "khôn ngoan" thức thời này được.
Khi mà Chúng Tôi không thể
dùng lý luận để thuyết phục hay "quật
ngã" đối thủ, chúng tôi thưòng vận dụng
cái nghĩa, sự biết ơn ngàn đời của cái tính nông
dân để mỉa mai nhau. Tục ngữ có câu "Ăn trái nhớ
kẻ trồng cây, uống nước nhớ nguồn" v.v
Và thế là ai trong chúng tôi dám phê phán "phe ta" đều bị
mắng là phản phúc, vô ơn, bạc nghĩa, ăn cháo đá bát, ăn
cây táo rào cây xoan đông v.v
Ai dám đưa những bằng chứng
thối tha, sai lầm, hèn hạ, những tư cách tay sai của
chế độ miền Nam ra đều bị quy chụp, mỉa
mai là ăn cơm "quốc gia thờ ma cộng sản"! Ai
dám phê bình Úc, Mỹ, Pháp, Ðức, Gia Nã Ðại,
Tân Tây Lan v.v Ðặc biệt là trong sự kiện nóng hổi
ngày 11 tháng 9 năm 2001 vừa qua ở
Nữu Uớc là bị quy chụp ngay! Mặc dù ngay
trong thế giới Tây Phương, ngay tại Mỹ, đã có rất
nhiều người nhìn cái thảm họa vừa qua là hậu
quả từ phong cách trịch thượng, ích kỷ ,
lý tài, và gian trá của chính sách ngoại giao toàn cầu
của Mỹ. Xa hơn nữa, người ta dám nhìn thẳng
vào sự thật mà nói Mỹ "gieo gió thì gặt
bão". Mỹ đã từng nuôi nấng yểm trợ
những thế lực phi dân chủ, độc tài khủng bố
để bồi đắp cho quyền lợi của Mỹ. Và,
đây là một bài học cho chính giới Mỹ, nói riêng, và
nhân dân Mỹ nói chung, biết thế nào là nạn nhân vô tội
của những toan tính thù nghịch chính trị! (Chưa nói là đã có những bằng
chứng cho thấy chính Mỹ và Do Thái đã tạo ra biến
cố này!!! Gần 4 ngàn ngưòi Do Thái làm việc tại
hai toà cao ốc này đã “đồng bộ” vằng mặt
hôm 11-9... Và 4 chiếc máy bay lơ lửng trong suốt 2
giò đồng hồ mà phi đội bảo vệ không phận
của Mỹ cứ “ngủ quên”... Hai chiếc đâm vào
tòa cáo ốc cách nhau đến nửa giờ và được
thâu lại từ nhiều góc độ khác nhau như có chuẩn bị
trước.. và Không Lữc Mỹ
vẫn không phản ứng gì suốt 4 giờ đồng
hồ này!!!)
Nhưng giời ạ! Mà ai có
dám nói ra thì phản ứng sẽ như bom nổ. Những
sửng cồ, phùng mang trợn mắt, quy chụp, đủ
mọi màu sắc.. vui lắm cơ!
Khi người Mỹ bỏ
bom ở Việt Nam, ở vùng Ba Căng, ở Ia Rắc v.v thường
dân vô tội chết hàng chục ngàn, có mấy ai nhỏ nước
mắt lên án hành động giết hại thường dân con trẻ
vô tội? Có ai bỏ tiền, bỏ giờ cầu nguyện
cho những thường dân vô tội ấy không? Hay vì đó
không phải là phe ta, Cây của ta, cho nên những sinh mạng
ấy...thì đáng đời?
Ai cũng biết, Mỹ sẽ
"thua" nếu tấn công Áp ga nít tăng! Thua ngay ở
trên nước Mỹ! Vì dù ngay cả khi Mỹ có dư khả
năng bắt Bin Laden về chầu Alas, và xoá tên quốc gia
Afganístan này khỏi bản đồ thế gìới. Nhưng
vấn đề mâu thuẫn, bất công và phi công lý do
chính sách ngoại giao ích kỷ của Mỹ giữa khối
Hồi giáo và Do Thái vẫn còn đó. Nó nằm ngay trong nước
Mỹ! Nó nằm ngay trong các quốc gia "đồng
minh" hồi giáo, quân chủ, phi dân chủ, khi mà Mỹ vẫn
chỉ rêu rao Nhân Quyền chỉ khi nào quyền lợi
chính trị và kinh tế của họ bị thắch thức.
Và, cũng sẵn sàng dẹp Dân Chủ nếu bất lợi
cho họ. Bằng chứng ở Algerie, bằng chứng ở
khối Ả Rập.. Bin Laden chỉ là hậu quả của
những chính sách "gian dối, mua bán" Nhân Quyền,
Dân Chủ này!
Người ta cứ cùng nhau
quy tội, hậu quả.. Nhưng không hỏi tại sao? Tại
sao con một người giầu có thế lực, còn trẻ,
có bằng cấp, tiền tỷ, lại không hưởng thụ
quyền bính, xa hoa, mà lại đi dấn thân, đấu tranh chống
Liên Xô, Chống quân chủ Saudi Arab ngay trên quê hương, nền
quân chủ đã ban phát giàu có, cho gia đình, và cá nhân Bin
Laden ; để rồi cuối cùng chui vào núi đá Afganistan chống
thế lực Tây Phương, chống Mỹ???
Người Mỹ có phòng
vệ không gian, vũ khí tối tân, nguyên tử v.v Họ sẽ
thắng bất cứ trận địa chiến nào. Nhưng trận
chiến công lý lòng người, và con người họ
sẽ thua như tất cả "bạo lực, gian trá "
đã từng thua... Những người bị dồn vào đường
cùng họ có vũ khí duy nhất và hữu hiệu nhất
là mạng sống và niềm tin của họ! (Một người
Thụy Sĩ, sau khi thua kiện một cách bất công,
đã thí mạng với gìới lập pháp Thụy
Sĩ!!! Chuyện còn nóng hổi.) Người Viêt Nam cũng
đã từng dùng "vũ khí" này để đánh bất kỳ
thế lực ngoại xâm, cai trị "tối tân"
nào...Người Mỹ muốn thắng, phải thắng bằng
chính đáng, chân thật. Phải thắng lòng người,
tâm phục người khác, đánh vào công tâm ,công lý, cái mà người
Mỹ hôm nay không có, ngoài số tiền không lồ trải
ra để ép buộc, mua chuộc sự "đồng
tình" tạm thời của các thế lực, chế
độ cầm quyền. Họ không mua được lòng
ngưòi, ngay trên đất Mỹ...
Vì trước tiên cơ chế
sinh hoạt của Phưong Tây sẽ là nạn nhân. Mọi dịch
vụ sẽ bị tiến trình "an ninh" làm
trì trệ, trong khi sức mạnh của hệ thống
kinh tế tư sản là nhanh gọn, giản hoá, hệ thống
cần nhanh gọn, toàn cầu hoá cần "không biên giới".
(Chúng Tôi sẽ bàn chi tiết thêm về hậu quả này
vì ảnh huởng giây chuyền trong hệ thống
kinh tế, pháp luật và xã hội) Dân quyền sẽ
bị vi phạm một cách "chính đáng", Công An, Cảnh
Sát, Quân Ðội sẽ tăng quyền. Như thế tự động
ngay trong xã hội Tây Phương sự chia cắt, phân biệt
sẽ gia tăng v.v Nạn nhân yếu đuối nhất vẫn
là những người da màu, và có nét "na ná" gốc Trung
Ðông... Bin Laden sẽ chết, cũng như mọi người
sẽ phải chết cách này hay cáh khác, nhưng "vấn đề"
của Bin laden còn đó, ngay trong nước Mỹ.. Giữa
Mỹ và các nước không thuộc phương Tây..
Nói nôm na nó giốmg như nội
tình đất nước Việt Nam của chúng tôi. V.C có thể
tử hình đủ thứ người, có tử hình cả
"những tên tham nhũng"... Nhưng nguyên nhân của những
"thế lực pản động", chống đảng
còn mãi cho đến khi đảng hết phi nhân bản,
hết độc quyền, hay nói mẹ nó ra là hết Ðảng
CSVN, hết ông kẹ Hồ Chí Minh thì mới khởi
sự hết... Khởi sự thôi, vì còn xem cái thứ
loại nào nó thay thế đám CSVN nữa, vì không có công
lý, dân chủ pháp trị, mà là cái đám quân phiệt như Diệm,Thiệu
mà mọc lông cánh lại thì cũng cứ còn
"thế lực chống đối" như hôm nay thôi...
Muốn cầm chính, tuyên
dương công lý, hành xử công lý, thì phải thực
hành công lý trưóc. Cái mà trong bang giao quốc tế, Mỹ
không có, không đủ tư cách. Và trong lãnh vực quốc
gia, chế độ CSVN không thể có...Tấ cả chỉ
là sức mạnh của súng đạn, tiền bạc, và khủng
bố, nhà tù , để mà đè nó xuống đáy... chờ ngày bùng nổ..nữa.!!!
Trở lại cái nguyên nhân
giữa Phương Tây và các quốc gia dân tộc khác. Hãy cứ
lấy một ví dụ ngay ở nước Úc, một "cận
thần" đắc lực của Mỹ ở Á Châu Thái
Bình Dương. tất cả những vi phạm nhân quyền,
bất nhân ở Việt Nam hầu như không được giới
truyền thông hay chính giới Úc quan tâm. Mà họ còn trực
tiếp và gián tiếp giúp đỡ bênh vực cho Việt Cộng!
Nhưng một sự kiện nhỏ bé ở Nam Dương hoặc
Mã Lai, họ moi móc, lên án tận tình! Ðơn giản,
vì hai quốc gia này dám trực ttiếp thách thức
vai trò "lãnh đạo" đàn anh của họ!
Người Mỹ, và thế lực
phương Tây, bất chấp nguyện vọng của đa số
nhân dân Algerie đã bầu cho đảng Hồi Giáo, Tây Phương
đã dùng ảnh hưởng ủng hộ để duy trì
quân phiệt! Tây phương cũng đã lấy lý cớ ổn
định và đã bất chấp nguyện vọng dân chủ
của dân Saudi Arab, trong đó có "cậu kỹ sư trẻ,
ngành xây- dựng tỷ phú Osama Bin Laden, mà ủng hộ và bảo
vệ chế độ quân chủ độc tài của các vua chúa
Saudi Arab. Chính người Mỹ đã nuôi và huấn luyện
Bin Laden để khủng bố chống Liên Xô cũ. Ngay ỏ
Kuwait cũng thế. Người Mỹ và phương Tây nói chung
đã "quốc phòng" cho Iraq đến tận răng
để làm lá chắn chống Iran. Người Mỹ ủng hộ
và bênh vực Do Thái vô điều kiện chống Palestine, lờ
luôn Nghị Quyết của Hội Ðồng Bảo An
Liên Hiệp Quốc! Do Thái vẫn thảnh thơi "ám
sát" và đầy chính nghĩa!!!
Không ai đặt câu hỏi tại
sao cho đến bây giờ, cả tháng trời trôi qua, nhưng vẫn
không có một bằng chứng cụ thể rõ rệt
nào để buộc tôi Bin Laden cả. Mà chỉ toàn là tin đoán,
bình luận cố gắng nối kết, gieo nhân với
cái tên Osama Bin Laden? Và Tại sao một nước Mỹ văn
minh kỹ thuật phòng vệ, an ninh cao nhường ấy,
mà 4 chiếc máy bay "lạc điệu" lại khơi khơi
bay như thế. Ngay cả khi chiếc đầu tiên đâm đầu
vào toà nhà thứ nhất.. Mà cả gần 30 phút sau chiếc
thứ hai vẫn "ung dung" đâm đầu tiếp? Hệ
thống an ninh siêu vi tính , siêu điện toán đâu, CIA, FBI đâu? Chưa
kể Ngũ Giác Ðài, đã từng huênh hoang tuyên bố
rằng nếu bất kỳ thứ gì đâm vào dây là sẽ
bị hỏa tiễn phòng vệ tự động bắn
tan? Giả sử không phải là chiếc Boeing mà là hoả
tiễn phi đạn thì sao rồi? Vậy có cái gì
không ổn, mờ ám trong những lời tuyên bố điều
tra của Mỹ? Hay tất cả những siêu kỹ thuật,
an ninh, phòng vệ là phét lác cả?
Nhất định là không thể
phét lác! Vì vệ tinh phòng vệ của Mỹ có
thể nhìn thấy cả con mèo ở Hải Nam cơ mà?
Phi đạn Mỹ có thể bắn tự động và chính xác
từng điểm trong trận chiến vùng Vịnh đã
cho thấy là có thật cơ đấy, chứ có phét đâu? Vậy
tại sao 4 chiếc phi cơ "quờ quạng" này đâm đầu
thoải mái thế? Tổng cộng thời gian diễn biến,
trên dưói cả giờ đồng hồ!!! Hay đây là một chủ
định, cái thế vung đao chặt móng để có lý cớ
chính đáng diệt người? Cũng có thể lắm chứ,
vì khi thế vận hội ở Atlanta, cũng có máy
bay bị "bắn rơi", bị đạt bom v.v cũng la
làng Khủng Bố, nhưng dần dà lòi ra có dính líu đến
các ông Da Trắng, FBI, CIA, và êm lịm dần...Không ai thắc
mắc nữa!!! Rồi toà nhà ở OKLAHOMA bị bom sập
, cũng đều la làng lên là bị Hồi Giáo cực đoan đạt
bom, nhưng cuối cùng lòi ra một tổ chức Da Trắng,
cựu quân nhân Mỹ... nhưng cuối cùng FBI vẫn dùng cớ
gian và dấu diếm bằng chứng có dính líu của nhiều
nhân vật, và cuối cùng một "thoả thuận bí mật"
(Deals) giữa Mác-Vây, luật sư, và công tố: Chỉ có một
mình Mác-Vây ung dung chịu án tử hình... Sao nó giống
na ná vụ Mỹ Lai, Sơn Tịnh, Quảng Ngãi thế!!!
Cả một làng 500 nhân mạng bị thảm sát, mà hai năm
sau mới phanh phui và cũng chỉ có một mình anh
thiếu úy "ngu ngơ" Calley mình ên chịu tội,
và được ân xá!!!..
Báo chí Mỹ thì gian dối,
gieo tin giật gân, dựng đứng sụ vụ để gây
căm thù người hồi giáo. Ngay sau biến cố 11-9-2001, đài
CNN cho chạy hàng loạt các đoạn phim có người Hồi
Giáo Palestin nhẩy múa vui mừng. Nhưng thật ra những cảnh
này đã quay cách đây10 năm. CNN còn công bố tên tuổi
của hau anh em thủ phạm Adnan and Ameer Bukhari. Nhưng cuối
cùng bị một giáo sư người Úc ở Ðại Học
Melbourne khui ra.. Chẳng có hai anh em nào cả, hai trong cái tên
được CNN nêu ra thì đã chết cách đây 1 năm, còn
ngưòi kia hiện đang hợp tác với FBI để điều
tra.. Cuối cùng CNN phải công bố sai lầm, nhưng không một
lời xin lỗi gia đình người bị vu khống..
Và cũng phải đính chính rằng những cảnh người
Palestine nhảy múa là sự việc khác cách đây 10 năm trời
v.v ( The Australian, Media, "Smoke gets
in their eyes", 27sep01, By Andrew Dodd and "Reputation shot down
", by SandraEPLee.)
Ở Úc, vừa mới đây
ngày 28-9-2001, thì một số nhân viên an ninh, truyền
thông, theo dõi, quay phim một cuộc "tập dượt
khủng bố" của cộng đồng hồi giáo ở
Queensland... Nhưng đến khi các ký giả độc lập,
có tư cách, đến tìm hiểu và xem xét lại đoạn
phim , thì lòi ra là những gia đình hồi giáo
này đang có "ăn mừng vui đùa" chuyện riêng, trẻ con
cắm lều tung tăng, nướng thịt um khói.. có thế
thôi...như bao nhiêu gia đình Úc ở cái xứ nóng vào mùa đầu
Xuân...Và cũng chẳng ai xin lỗi gì ai cả.. Huề,
chúng mày sống ở nước tao thì ráng mà nhịn...Như
ngưòi Mỹ gốc Nhật ở Mỹ vào thời đệ
nhị thế chiến vậy thôi....
Nhưng ai có nêu ra, lên án là chuyện
của họ. Người thuần chủng da trắng với
nhau, họ được quyền như thế! Còn chúng tôi, những
người Da Vàng "may mắn" nương nhờ ơn mưa móc của
họ thì chớ nhắc đến. Ăn trái thì nhớ
kẻ trồng cây chứ! Uống nước nhớ nguồn,
Ăn cây nào phải rào cây ấy chứ! Ðừng có ăn cháo đái
bát! Ăn cây táo rào cây xoan đông! v.v
Thôi thì cũng đúng! Chẳng
ai dám cãi để thành tên phản phúc, vô ơn bạc nghĩa!
Thế thì Chúng Tôi lấy cái quyền gì mà kêu gọi
những Trần Ðăng Khoa, những Nguyển như Phong, hay
những cán bộ, sinh viên du học v.v hay ngay cả những
Bùi Tín, Vũ Thư Hiên, Trần Ðộ, Trần Khuê, rằng:
thôi đừng ca ngợi nhớ ơn Bác Hồ, nhớ ơn Ðảng
nữa, hãy vì sự chính đáng mà chống nhà nước,
chống những cái bất nhân, sai trái của đảng CSVN
phi nhân được? Vì dẫu sao với họ, những
người này đã hưởng ơn mưa móc, đặc ân ít nhất là
trong quá khứ, hoặc cho đến bây giờ. Mà quả thật,
khi có cơ hội đối thoại với nhau, đến lúc cùng kỳ
lý, họ, những cán bộ, du sinh, cũng chỉ
buông thõng một câu: " Chúng Tôi ăn cây nào rào cây ấy"..
Trong chúng tôi, có những người
đã một thời làm việc cho phòng nhì của
Pháp, bắt bớ đồng bào. Gặp lại nói chuyện cởi
mở, hỏi Anh Chị nghĩ gì khi làm những việc
như thế? Họ cũng chỉ cuời giả lả:
"Thì mình ăn cây nào, rào cây ấy" thế thôi.
Chúng Tôi có rất nhiều cơ hội gặp gỡ cán bộ
V.C, du sinh trong nước, nói với họ về những sai
trái, lầm lẫn, ngoan cố của V.C hiện thời.
Họ cũng vui vẻ trả lời rằng : "Chúng
Tôi ăn cây nào rào cây ấy". Cũng thế thôi.
Khi Chúng Tôi đã không đủ
can đảm, nhân cách, để lấy cái đúng, sự phải để
phân tích, khen chê, lựa chọn thái độ chính đáng; dựa
trên lẽ nhân bản, công bằng, thì làm sao Chúng Tôi kêu
gọi ai rời bỏ quyền lợi ân nghĩa để
nhìn nhận sự thật được? Chúng Tôi vẫn cứ
chỉ biết ôm hôn, xưng tụng một cái cây mà chúng tôi hái
được trái trước mắt. Còn đốt sâu, lá uá
thì mặc! Chúng tôi có khác gì ai đâu? Ông Khổng Tử
lẩm cẩm đã khuyên rằng nên lấy cái Ðúng, cái
Phải mà báo Oán, Chuá Giê Su hình như cũng dạy
hãy lấy sự Công Chính mà đối xử với nhau,
vậy ? Còn Cụ Nguyễn Trãi của Chúng Tôi
thì dạy rằng Ðem Ðại Nghĩa để thắng
Hung Tàn, lấy Chí Nhân mà thay Cường Bạo.....
Nhưng cả lũ Chúng Tôi ,
và Tụi Nó, chỉ hót như Vẹt để bịp thiên hạ
thôi! Ðếch có đứa nào thực tâm làm theo cả.! Thế
giới này còn khốn nạn mãi chưa thôi đâu.!!! Cuối
cùng chỉ có nhân nhân vô tội là lại trả giá đắt
nhất cho những cái tội họ chẳng bao giờ vi
phạm...Người dân NewYork, phố Khâm Thiên, thành phố Huế,
Sài Gòn, Iraq, Palestine, Hồi Giáo Afganistan.. nước mắt
họ đều nóng, máu họ đều đỏ....
Nguyên
Khả Phạm Thanh Chương.
Trăng
bắt đầu khuyết, mùa Trung Thu Tân Tỵ..1-10-2001