Thư gửi Bạn,
người Công Dân cùng quốc gia của Tôi.
Bạn
thân mến,
Ngày
xưa khi bạn hỏi Tôi rằng: Tôi có cảm thấy
Tôi là người Việt
Mà
tại sao câu hỏi lại được Bạn đặt
ra cho Tôi mà Tôi lại không đặt ra cho Bạn hay cho ai
khác?
Bây
giờ th́ Tôi hiểu! Huyết thống trong con người
Tôi không thể thay đổi được dẫu Tên và
Quốc Tịch có thay đổi. Trong thâm tâm Bạn, và cả
Tôi, Tôi vẫn là người Việt
Bạn
biết không, để nhận ra điều này một
cách chân xác và quả quyết nhất! Tôi đă lặng lẽ
ngắm nh́n Tôi trong gương! Rồi băn khoăn về
cái tên Việt
Cho
đến khi Tôi ngắm nh́n Cha Mẹ tôi, và những
người thân quen mà Cha Mẹ tôi giao tiếp sinh hoạt,
từng ngày. Tôi nhận ra được những trăn
trở trong hoài vọng âm thầm và bền bỉ của
Cha Mẹ và những người đồng bào cuả Cha
Mẹ tôi, hướng về mảnh đất có tên là Việt
Nam. Họ tận tụy và bền bỉ làm những công việc,
mà nh́n qua, chẳng thấy ăn nhập ǵ đến đất
nước này. Những lễ hội truyền thống,
những cuộc biểu t́nh biểu dương ủng hộ
phong trào đấu tranh cho nhân quyền bên trong Việt
Đặc
biệt nhất là những trăn trở bền bỉ ấy,
nơi Cha Mẹ tôi, h́nh như kết đọng trong tất
cả những ưu lo nuôi nấng, và vun đắp cho
tương lai của Tôi! Bạn ạ!
Thật
là lạ lùng phải không Bạn! Tại sao Cha Mẹ Tôi lại
vun đắp hoài băo cố hương một cách kiên nhẫn
và bền bỉ như vậy qua bao nhiêu năm tháng bằng
những hy sinh cho Tôi!
Tôi
không thể giữ kín trong ḷng niềm hănh diện và tự
hào về hai đấng Cha Mẹ của Tôi với Bạn
được! Có thể bạn đă nh́n Cha Mẹ Tôi một
cách lạ lùng v́ lối ăn mặc, ngôn ngữ, và cư xử
khác biệt của họ: Cha Mẹ Tôi lịch sự và hiếu
khách! Hai vị nhẫn nhịn tươi vui dẫu khó
khăn cùng cực..mà lại có vẻ nghiêm khắc và
hơi khó tính.. Nhưng bây giờ, Tôi nhận ra đó là cái
ǵ rất Việt
Bạn
biết không, từ lúc đó, Tôi thấy ḿnh gần với
cái xứ sở nghèo đói xa xôi kia hơn một chút...Tôi
đă chú tâm và lắng nghe thật kỹ mỗi khi nghe thông
tin về xứ sở Việt Nam! Tôi cảm nhận
được sự thôi thúc trong Tôi về đời sống
và những con người cùng gịng máu với Cha Mẹ Tôi,
và cả với Tôi nữa.
Tôi
kể bạn nghe. Mùa Hè vừa rồi, Tôi tưởng
đă bật khóc khi lần đầu tiên đặt chân
lên quê hương với một ư thức rơ ràng ḿnh là
người Việt Nam. Tôi khóc v́ đau khổ và hụt hẫng
bạn ạ! Không ai có vẻ giống Tôi hết, Tôi có cảm
giác là họ nói và hành xử khác Tôi. Đời sống của
họ kém hơn như Tôi từng mường tượng.
Không có công tŕnh văn minh nào hùng vĩ hết! Tổ chức
xă hội và chính trị lại quá lạc hậu, và hầu
như không có ư thức nhân quyền nhân phẩm ǵ cả!
Tôi tưởng đă phải xấu hổ v́ "quê
hương" trong lần đầu gặp lại!
Và
Tôi đă hành xử thật ngu xuẩn khi cố tự tạo
cho ḿnh một vẻ khác biệt hẳn với những
đồng bào chung quanh, vốn đă khác biệt với
Tôi theo một cái vẻ bề ngoài nào đó!
Cho
đến khi về đến khách sạn, Tôi nằm vật
ra thất vọng và mệt mỏi! Tôi bỗng nhớ
đến h́nh ảnh hai đấng sinh thành ra Tôi. Cha Mẹ
Tôi với nụ cười kiên nhẫn nghiêm khắc
nhưng bao dung! Lặng lẽ, cần cù chịu khó làm
đủ thứ công việc, cũng giống như những
đồng bào quanh đây, để hy sinh vun đắp
cho Tôi. Để làm ǵ nhỉ?
Tôi
đứng dậy và chợt nh́n thấy ḿnh trong
gương. Tôi có khác ǵ những đồng bào lam lũ của
Tôi ngoài kia đâu! Họ chẳng khác ǵ h́nh ảnh của
hai đấng sinh thành ra Tôi cả, ngoài bộ quần áo
ngoại quốc và nưóc da thiếu vắng sự lao
động lam lũ miền nhiệt đới của
Tôi.
Đúng
rồi, Đồng bào của Tôi chỉ khác Tôi ở chỗ họ
trải qua sự cùng cực và bương chải từng
ngày trong nỗi chịu đựng vắng bóng Tự Do và
Dân Chủ... Họ bị tước đoạt cơ hội
b́nh đẳng để mưu cầu hạnh phúc riêng,
cơ hội vươn lên ngang bằng vói mọi người,
những cơ hội mà chúng ta, tôi và bạn với tư
cách công dân, nghiễm nhiên có ở đây. Và Tôi đă hiểu
ra rằng cái cảm giác không ai giống Tôi, là do chính Tôi cố
làm ra vẻ khác họ..thế thôi!!!
Bạn
ạ ! Tôi bắt đầu nh́n ra được đoạn
đường đă qua của Cha Mẹ Tôi qua h́nh ảnh
của những đồng bào Tôi trên đất nước
khốn khó đó..Họ có chung với nhau những điều
mà Tôi vừa nhận ra trong Tôi...Nhẫn nhịn và
cương quyết vượt qua khó khăn hiện tại
để sinh tồn, vun đắp cho tương lai con
cái...
Tôi
đă nhận ra phần đời của Cha Mẹ Tôi c̣n
vương đọng nơi đây! Hoài bảo trở về
sống trên mảnh đất thân yêu này, nơi Cha Mẹ
Tôi có chung những điều "lạ lùng, đơn giản"
cùng với tất cả mọi ngựi dù chẳng cần
phải nói ra.. Chính Tôi cũng đă dần thấy như vậy
Bạn ạ..
Tôi
đă thấy được lư do tại sao Bậc Cha Mẹ
người Việt Nam lại hy sinh vun đắp cho con
cái một cách bền bỉ như vậy. Tất cả muốn
thế hệ của chúng tôi có năng lực thay đổi
cái hiện tại kém cỏi lạc hậu này để Việt
Nam sẽ hiện rơ ra trở về với Việt Nam thật
sự! Tinh thần trách nhiệm của Cha Mẹ tôi với
thế hệ kế tiếp nó như vậy đấy!
Bạn
ạ! Tôi đă hiểu ra rồi! Tất cả những
dơ bẩn nghèo đói lạc hậu nơi đây không phải
là đặc tính, căn tính Việt Nam. Tất cả là hệ
quả của Cơ Chế Chính Trị lạc hậu, của
xă hội thiếu vắng Dân Chủ Tự Do... Tôi xấu
hổ và chia sẻ nỗi nhục chung với đồng
bào Tôi v́ hiện trạng Xă Hội hôm nay!
Nó
là bài toán của Tôi, của thế hệ chúng Tôi, của Đồng
Bào tôi . Tất cả là thử thách và là cơ hội minh chứng
trí tuệ của thế hệ chúng Tôi....
Bạn
ạ! Tôi đă thấy được sợi giây ràng buộc,
liên hệ giữa Tôi và những con ngựi lam lũ, xă hội
nghèo khổ chung quanh! Tôi thấy được trách nhiệm
của ḿnh và thế hệ chúng tôi, cũng như thế hệ
Cha Mẹ Tôi hoàn tất trách nhiệm của họ.
Bạn
biết không! sau hôm đó , Tôi đă ra đường gặp
gỡ , sinh hoạt với mọi người và không c̣n thấy
khác biệt ǵ với đồng bào chung quanh nữa! Tôi chỉ
c̣n thấy bổn phận và trách nhiệm của ḿnh với
bài toán Việt Nam trước mắt và rơ rệt nhất,
điều mà Cha Mẹ tôi đă hy sinh và kỳ vọng
nơi thế hệ chúng tôi phải giải quyết.
Tôi
biết Tôi là một người Việt Nam thuần túy và
tự hào về gánh nặng lịch sử này, gánh nặng
lịch sử mà Chúng Tôi, những người trẻ ở
bên ngoài đất nước Việt Nam, phải chia xẻ
gánh vác chung với những người trẻ tuổi Việt
Nam trong nước. Chúng Tôi vẫn biết là phải vượt
qua nhiều trở ngại để chung nhau làm việc,
chung nhau giải quyết vấn nạn của Việt Nam
hôm nay. Chúng Tôi biết rằng dẫu có khác nơi sinh,
nơi sống, hoàn cảnh khác biệt, nhưng Chúng Tôi
đều là người Việt Nam, cùng gịng máu, đều
tự hào về chính ḿnh, về dân tộc ḿnh.. và cũng
đều tủi nhục và xấu hổ trước hiện
trạng tồi tệ của đất nước hôm
nay.
Cảm
ơn Bạn đă hỏi Tôi câu hỏi ư nghĩa: Tôi có cảm
thấy Tôi là người Việt Nam không?
Bây
giờ Tôi có thể trả lời rơ ràng với Bạn rồi..
Tôi không cảm thấy Tôi là người Việt Nam, mà Tôi
là người Việt Nam thật sự và Tôi rất tự
hào về sự thật này!
Nguyên
Khả Phạm Thanh Chương